Thứ Năm, 17 tháng 9, 2020

Yêu em trước hoàng hôn


Em chuyển đến đây cũng lâu rồi, kể từ lúc tôi là cậu bé loai choai tám tuổi và giờ tôi đã là chàng thanh niên mười tám. Như vậy có nghĩa tôi biết em được mười năm. Em có vẻ đẹp khác lạ, mong manh, quyến rũ nhưng không mềm yếu. Khuôn mặt thánh thiện, tay chân mảnh dẻ, mi cong mày rậm cùng đôi môi hình trái tim. Đặc biệt đôi mắt em như có ngòi bút nào vẽ nên, vừa sống động lại vừa rạng ngời. Ẩn chứa trong đôi mắt ấy là những nỗi ưu tư khó hiểu. Giữa ngày mưa u ám, em như tia nắng lạc loài. Giữa muôn trùng biển khơi, em giống như con thuyền lênh đênh trên sóng, bơi mãi bơi mãi mà không biết bến của mình ở đâu. Trong lớp học, em là cô học trò nổi trội nhất dù bản thân em không muốn như thế. Có mặt em, bầu không khí sẽ trở nên trầm lắng. Bọn con gái chụm đầu vào nhau, xì xầm bàn tán. Bọn con trai thì ngẩn ngơ trước vẻ đẹp tươi nguyên của em mà không dám lại gần để bắt chuyện. Em quá sáng chói, sáng đến mức nếu tiếp xúc sẽ bị hút vào quầng sáng rạng rỡ đó. Một khi ái tình lên ngôi, con người càng chìm đắm càng trở nên mê muội, không dứt ra được để rồi sẽ mang đến những hệ lụy không lường trước.

Em luôn làm những việc khiến mọi người phát sốt. Chẳng hạn như ngồi vắt vẻo trên tường rào. Tôi sợ em ngã nên bảo em xuống. Em ngước đôi mắt trong veo nhìn tôi rồi sau đó ngoan ngoãn tụt xuống. Từ đó em đi bên cạnh tôi, chỉ một mình tôi mà thôi. Ở thị trấn được bao bọc bởi núi, biển và rừng cây, mọi người nhìn em bằng cặp mắt căm ghét dù cho em chẳng làm gì sai. Em giúp đỡ người khác với thái độ ân cần, chu đáo, không hy vọng sẽ đáp trả. “Giả tạo, nó giả tạo đấy, chính vẻ ngoài đáng thương của nó khiến chúng tôi không ưa gì nó.” Mọi người đều nói em như vậy nhưng tôi không thấy em có chút gì đó giả tạo, ngược lại tôi thấy em vừa dễ gần lại vừa tốt bụng.

Em chỉ có tôi là bạn. Ngày ngày đến trường cùng nhau, dù là bất cứ nơi đâu tôi cũng luôn sát cánh bên em. Mọi người ghét lây sang tôi. Tôi hiểu vì sao họ lại xa lánh em, xem em như một sinh vật lạ. Thị trấn nơi tôi ở vốn nghèo nàn. Người dân quanh năm làm lụng vất vả mà vẫn không dư dả. Những ngôi nhà lụp xụp lọt thỏm trong rừng cây xanh ngát. Duy chỉ có nhà em là nổi bật. Căn biệt thự như một tòa lâu đài tráng lệ. Và em chính là cô búp bê xinh đẹp trong ngôi nhà đó. Trời cho em tất cả, sắc đẹp và sự giàu sang nhưng tôi chưa lần nào thấy em cười. “Những kẻ giàu có thường ích kỷ và không đáng tin cậy.” Trước những lời nói ác ý mà mọi người rủa xả vào mặt em, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc thinh lặng, ngay cả một câu nói bênh vực em thôi, tôi cũng không mở miệng nổi. Em cứ thế sống khép kín, cô độc, lặng lẽ đi về, tránh xa tầm mắt của mọi người. Tôi cảm thấy có lỗi với em, có lỗi với chính mình. Tôi tự nguyền rủa mình là một đứa bạn tồi tệ. Mỗi lúc có chuyện buồn, em đều tìm đến tôi để trút bầu tâm sự. Em nói rằng ở cạnh tôi, em thấy nhẹ lòng và không chút ưu phiền. Vậy mà tôi đã làm em thất vọng. Có lẽ em buồn vì tôi nhiều lắm.

“Nếu được lựa chọn lại, em chỉ muốn mình là cô gái nông dân bình thường để được trò chuyện, vui chơi cùng bạn bè.” Khi nghe em trải lòng, tôi ngậm ngùi. Em trở nên nhỏ bé và yếu đuối quá. Tôi muốn ôm em vào lòng để vỗ về, an ủi nhưng có điều gì đó ngăn tôi lại. Em hay ngồi trước biển vào lúc xế chiều, ngắm hoàng hôn buông dần ở đường chân trời.

Lên cấp ba, vẻ đẹp của em càng thêm muôn phần dù không son phấn. Chiếc áo sọc caro có thắt cà vạt, váy dài chấm gối, xòe hoa cùng chiếc áo khoác màu cà phê bên ngoài. Tôi đã chạnh lòng khi thấy em trong bộ đồng phục ấy. “Vẻ đẹp của nó làm tao ớn lạnh, mày ạ!” Tôi tình cờ nghe được những câu bình phẩm về em của mấy đứa nữ sinh trong trường. Và tôi đã cho chúng nó một bài học. Tôi chỉ tay vào mặt từng đứa, nói dõng dạc. Lần đầu tiên tôi nhận ra em quan trọng với tôi biết bao nhiêu. Đã đến lúc tôi phải bảo vệ, che chở em thoát khỏi móng vuốt của sự chế giễu và châm chọc. Những lúc đó, em đứng đằng sau, nhìn tôi với vẻ biết ơn. Rồi em bỗng cười toe. Nụ cười duyên dáng như sợi nắng soi vào tim tôi khiến nó bừng sáng.

Nhưng có đôi lần tôi thấy em ngồi bó gối ở chân cầu thang. Mái tóc lòa xòa trước trán ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn. Học sinh tíu tít như chim non, chạy nhảy ồn ã ngoài sân trường. Trong lòng tôi bỗng dấy lên niềm thương cảm. Và tôi phi xuống từ tầng ba. Tôi chạy thật nhanh vì tôi không muốn để em cô đơn thêm một phút giây nào nữa. Tôi cầm tay em chạy trên hành lang vắng vẻ và dừng lại ở khoảng sân cỏ phía sau phòng thực hành hóa học. Tôi phát hiện ra nơi này trong một lần cúp tiết và tôi đã ngủ một mạch đến khi chuông báo giờ tan học reo inh ỏi. Tay em vẫn nằm trong tay tôi. Chúng tôi đi loanh quanh. Cây cối nhiều vô kể. Sắc xanh của lá trùng khớp với thảm cỏ dưới lối đi hòa quyện với màu trời biêng biếc. Một sự hài hòa khó cưỡng. Tôi lấy máy ảnh ra và bấm tách. Bức hình bầu trời xanh trong rơi ra từ chiếc máy ảnh mini hiện đại, không quên bình luận. “Đẹp đúng không? Anh thích bầu trời lúc như thế này, xanh ngắt và không một gợn mây.”

“Đẹp thì sao rồi cũng sẽ tàn thôi. Những ngày bình yên, bầu trời mới có màu xanh. Còn bầu trời vào những ngày giông tố, nó sẽ có màu xám xịt.” Em nói bằng chất giọng trầm tĩnh đến khó tin. Tôi sửng sốt, làm sao mà một cô gái ngây thơ, trong trắng như em lại có thể nói ra những điều sâu sắc như thế. Tôi băn khoăn, muốn hỏi một vài chuyện thì em lên tiếng nói mình cần nặn một thứ gì đó. Tôi đưa em đến phòng của câu lạc bộ gốm sứ. Trong phòng không có ai vì là cuối tuần. Những thành viên trong câu lạc bộ chỉ thực hành với nhau vào các giờ học chính. Em lấy một ít đất sét trộn lẫn với nước và nặn một chiếc bình.

Trời bỗng tối sầm lại. Cách đây ít phút bầu trời còn xanh trong vậy mà giờ đã chuyển sang u ám. Giọt mưa rơi tí tách ngoài ban công. Em nhìn chăm chú vào màn mưa réo rắt, gương mặt bơ phờ, dường như chẳng có chút sinh khí nào. Hơi lạnh từ cơn mưa cuối mùa ập vào. Căn phòng thoáng chốc lạnh lẽo. Tôi bật máy sưởi lên. Giọng em như vọng lại từ một cõi nào đó âm u. “Anh thấy không, những gì đẹp luôn tồn tại trong tích tắc.” Giọt nước khẽ rớt xuống từ mí mắt. Điều gì đã làm em khóc? Tôi bước tới lau đi giọt nước ấy. Em khịt mũi một cái rồi giơ cao chiếc bình vừa nặn xong lên, hỏi tôi. “Anh muốn trang trí nó như thế nào?” “Tùy em thôi.”

Em để chiếc bình lên kệ gần cửa số đón nắng. Chúng tôi rời phòng, không quên khóa cửa. Sân trường chỉ còn nghe tiếng chim ca trong gió. Chúng tôi là những người ra về cuối cùng. Ra đến cổng trường, tôi hỏi em có muốn đăng ký vào câu lạc bộ gốm sứ không vì tôi thấy em có năng khiếu. Chiếc bình em nặn vừa chuẩn lại vừa tinh tế, nếu có họa tiết chắc chắn nó sẽ trở nên đáng giá. “Chỉ cần chiều thứ bảy nào anh cũng cho em vào phòng đó để nặn là được rồi. Em sẽ trả công cho anh bằng sản phẩm mà em làm ra.” Ước muốn giản đơn ấy, tôi không thể chối từ.

Tháng mười bầu trời tối rất mau. Chỉ mới năm giờ mà các ngọn đèn neon đã được bật lên. Ánh sáng mờ mờ in bóng chúng tôi xuống mặt đường. Tôi hỏi em sau khi tốt nghiệp cấp ba,em có dự định gì không. Chẳng hạn như em sẽ thi ở đâu, trường nào, nếu có thế tôi sẽ thi chung trường với em và chúng tôi sẽ lại đi về cùng nhau trên các con đường gió lộng. Em suy tư khá lâu rồi buông một tiếng thở dài. Nhìn em có vẻ mệt mỏi xanh xao. Tôi ngẫm nghĩ và thấy lo lắng. Để làm em vui, tôi đề nghị chúng mình cùng thi chạy nhé, em có thể từ chối nếu em không muốn. Nhưng em đồng ý cùng tôi chạy. Môn thể dục của em rất kém nên tôi chạy chầm chậm để em đuổi kịp. Đột nhiên em ngã khuỵu xuống, hai đầu gối chống xuống đường nhực, tay ôm ngực. Tôi hốt hoảng, đỡ em vào vỉa hè ngồi. Tôi muốn đưa em đi bệnh viện nhưng em nằng nặc bảo không cần. “Em chỉ hơi mệt tí thôi.” Em cố gắng nở nụ cười, cốt là để tôi an tâm. Nhưng trong bụng tôi cứ thấp thỏm không yên. Phải có điều gì đó mà em giấu tôi. Tôi mấp máy môi, định hỏi thì em ngăn tôi lại. Em bảo cho em mượn vai một lát. Tôi ngồi yên, em tựa đầu lên vai tôi. Bóng chiều nghiêng đổ trên hàng cây hai bên đường. Hơi thở em đều đặn trở lại.

Rất lâu sau, em nói mình ổn rồi, về thôi. Sau đó em đứng dậy đi một mạch, không đợi tôi. Bước chân em gấp gáp, càng lúc càng nhanh. Tôi bước sau em một quãng ngắn, âm thầm dõi theo. Đến khi em tới tận nhà, bóng em khuất sau khóm hoa thạch thảo trước sân, tôi quay gót về nhà mình. Cơn mưa nhẹ phủ ướt tóc tôi, sẽ thật ngốc biết bao nếu cứ mãi lặng im những cảm xúc thầm kín.

 

Một người thầy ưu tú nhất trường sắp chuyển công tác, tôi cùng các bạn trong lớp, kể cả những học sinh đã tốt nghiệp-những người từng là học trò của thầy, chúng tôi tổ chức tiệc chia tay vào chủ nhật. Hôm đó trời không nắng cũng không mưa. Tiếng quạt máy quay vù vù xen lẫn tiếng nói cười, pha trò của chúng bạn.

“Trong số những học trò thì thầy quý nhất chính là…” Thầy lướt qua các khuôn mặt đang ngồi thành vòng tròn rồi chỉ tay thẳng vào mặt tôi. “…em! Một chàng trai tài giỏi nhưng khiêm tốn.” Tôi nghĩ thầy nói đùa vì trong người thầy đã có men say. Làm sao tôi có thể là học trò xuất sắc của thầy được trong khi đó những đàn anh khóa trước luôn làm thầy hãnh diện.

“Em… đâu có.” Tôi xua tay.

Cậu bạn ngồi gần tôi nhất vỗ vai tôi bộp bộp. “Đúng đấy thầy, em cũng có cùng suy nghĩ như thầy.”

“Làm gì có.” Tôi nhăn nhó, cảm thấy hai tai mình nóng ran. Tôi không thích bị giễu cợt như vậy càng không thích là nhân vật chủ chốt bị mọi người đem ra bàn tán xôn xao.

“Bóng rổ, bóng chày, bóng bầu dục… có môn thể thao nào mà cậu chơi dở đâu.” Ai đó ngồi sát tường cất tiếng nói. Buổi tiệc này bao gồm cả những thành viên trong câu lạc bộ gốm sứ tôi không quen thân lắm. Tôi chuyển đề tài bằng cách quay sang thầy và nói. “Thầy sẽ nhớ tới chúng em chứ ạ!”

“Dĩ nhiên rồi.” Thầy nheo mắt. “Sau này dù mỗi đứa một phương cũng phải tới đây họp lớp đấy.” Bầu không khí vui vẻ bỗng nhiên lắng xuống. Thật lòng không ai trong chúng tôi có ý muốn xa thầy vì thầy là một người thầy có trách nhiệm. Thầy giảng bài lôi cuốn và luôn nghĩ về đám học trò chúng tôi trước tiên. Tôi luôn ngưỡng mộ thầy, dành cho thầy một sự kính trọng vô bờ. Vì vậy khi nghe tin thầy sẽ chuyển đi, tôi có chút tiếc nuối. Tuy thầy chỉ dạy cho tôi có một học kỳ nhưng tôi luôn ghi nhớ những gì thầy dặn sau mỗi giờ học.

Thầy phá tan bầu không khí im ắng. “Nói cho thầy biết có em nào có ‘nàng thơ’ của riêng mình chưa?”

Các bạn thi nhau kể. Có một số đứa ngồi im vì chúng nó chưa bước chân vào ngưỡng cửa ái tình nên nét mặt còn ngơ ngác. Câu hỏi của thầy làm tôi nghĩ đến em, khóe môi chợt mỉm cười. Dù cho mọi người có ghét bỏ em thế nào thì em luôn có một vị trí đặc biệt trong trái tim tôi. Vì buổi tiệc chia tay nên cả ngày hôm nay tôi không gặp em. Có lẽ em đang ở nơi nào đó nói chuyện với cỏ cây.

“Minh, em làm gì mà thừ người ra vậy? Hay là em đã…” Thầy dập tắt mạch suy tư trong đầu tôi, bỏ lửng câu nói nhưng nhìn ánh mắt như cười đầy vẻ ẩn ý của thầy, tôi thoáng bối rối.

“Em nghe nói cậu ấy đang cặp kè với cô bé học khóa dưới.” Cậu bạn chung đội bóng rổ khai báo thành thật làm tôi không kịp cản nhưng dù có cản thì học sinh trong trường đều biết tôi với em chung đường, nói theo nghĩa bóng là chúng tôi đang trong giai đoạn hẹn hò dù tôi chưa lần nào tỏ tình với em và cũng không biết tình cảm trong em là gì.

“Thật sao?” Thầy nheo mắt nhìn tôi như thể tôi là vật thể trong suốt khiến thầy chói mắt vậy. Buổi tiệc kết thúc. Chúng tôi thu gom đồ đạc, ai về nhà nấy. Vừa bước ra khỏi phòng, khí lạnh đột ngột ùa vào khiến đầu óc tôi choáng váng, đôi chân như chao đảo. Không biết có phải do lúc nãy tôi có hơi uống quá chén hay không. Đám cỏ cây trong bụi đong đưa theo gió làm bắn ra xung quanh những giọt nước li ti. Có lẽ vừa rồi trời mưa nhưng bữa tiệc do được diễn ra ở phòng kín nên tôi không nghe thấy tiếng mưa rơi chăng? Trước khi tạm biệt, thầy có nói câu cuối cùng rằng thầy trò tôi rồi sẽ có ngày gặp lại nhau nên bảo chúng tôi không nên buồn rầu.

Tôi gặp thầy ở bãi giữ xe. Thật bất ngờ, tôi cứ tưởng là thầy về rồi. Thầy bảo muốn nói chuyện riêng với tôi. Hai thầy trò ngồi trên chiếc ghế đá duy nhất trong bãi đậu xe. Bóng đèn phía trên đầu tỏa ra một vệt sáng dài nhưng mờ. Trông chúng cứ chập chờn như những hình thù đang di động một cách chậm chạp.

“Cô bạn gái của em, thầy có biết đôi chút vì ba cô bé là bạn học cũ của thầy.”

Chuyện thầy kể cũng chẳng đáng kinh ngạc gì mấy. Tôi đáp, giọng nhẹ như thở. “Cô ấy rất cô đơn và tội nghiệp, em muốn bảo vệ cô ấy.”

“Vậy là em thương hại?”

“Ban đầu em cũng nghĩ vậy nhưng ở bên cô ấy từ những năm ấu thơ, em nhận ra là không phải.”

“Thế em đã bày tỏ cho cô bé biết chưa?”

Tôi lắc đầu.

“Thật tệ quá, em không bày tỏ là không còn kịp đâu đấy.”

Tôi ngước mắt lên. “Thầy nói thế nghĩa là sao ạ?”

Thầy vỗ trán. “À, ý thầy là nếu em không thổ lộ thì sẽ có người phỏng tay trên tới lúc đó đừng có tìm thầy mà kêu ca đấy nhé.”

Tôi gãi đầu cười. “Dạ, thầy nói phải. Ngày mai em sẽ tỏ tình.”

Thầy thở hắt ra một hơi. “Cuộc sống này ngắn lắm em ơi, ở bên nhau ngày nào thì hãy quý trọng ngày ấy.” Dứt lời thầy đứng dậy, tiến ra cửa. Ba lô đeo một bên vai. Thầy vừa đi vừa huýt sáo vu vơ. Tôi có cảm giác những gì thầy nói đang ẩn giấu một sự thật không thể tiết lộ cho tôi biết hoặc cũng có thể chưa tới thời điểm để tiết lộ.

 

Tiếng chuông réo vang. Tôi lập tức chạy sang dãy của khối mười một tìm em nhưng em đã nghỉ học ba hôm liên tiếp. Theo lời kể của cô bạn cùng lớp báo rằng có một lần em chảy máu mũi và ngất trong lớp học. Nghe tin, tôi cảm tưởng như quả tim mình dần dần nổ tung trong lồng ngực. Em bị ốm rồi sao? Tan học tôi đến căn biệt thự lớn và đẹp nhất vùng. Cánh cổng sắt đóng im ỉm. Cửa trong cửa ngoài đều khóa chặt. Rốt cuộc là em đã đi đâu?

Tôi rẽ vào một con đường nhỏ đầy cỏ dại, đó là đường tắt dẫn ra biển một cách nhanh chóng. Còn năm bước chân nữa mới tới nhưng tôi đã nghe thấy tiếng sóng vỗ ầm ầm. Hàng thùy dương xào xạc như muốn quật ngã. Thật quái lạ, sao hôm nay trời lại nổi gió nhiều đến thế. Tôi thầm nghĩ và ghìm chặt đôi chân dưới cát để chống cự lại cơn phong ba dữ dội, mỗi lúc thổi nhiều hơn. Sóng biển dâng lên gần tràn qua bờ đê.

Tôi đi đến một ngôi miếu thờ Quan Công. Mọi người đem hoa quả đến cúng bái nhiều vô kể. Tôi định bước ngang qua thì sau lưng tôi vang lên giọng khàn khàn của một cụ già ngồi dưới gốc bồ đề. “Duyên chưa dứt mà người đã xa. Đúng là nghiệt duyên.” Tôi không biết ông cụ nói ai vì ngay lúc đó mọi người ra vào nhộn nhịp. Tôi không suy ngẫm gì nhiều, tiếp tục đi. Chiếc giày bên phải dường như lủng một lỗ, cát từ ngoài tràn vào trong làm chân tôi ngứa ngáy khó chịu. Sắc tím hoàng hôn rực cháy đằng xa. Màu của nó làm tôi bỗng thấy xót xa.

Phòng nặn gốm sứ có người. Tôi nhìn qua ổ cửa và thấy em đang ngồi trên ghế dựa trang trí chiếc bình hôm trước. Khoảnh khắc thấy em bình yên, lòng tôi vui sướng như tiết trời đang vào mùa xuân, trăm hoa đua nở. Tôi chạy ào vào như một cơn lốc xoáy và kịp thời dừng lại cách em vài cangtimet. Hàng chục câu hỏi thốt ra từ cửa miệng tôi. “Em có sao không, mấy hôm nay em không đến trường làm anh lo muốn chết. Em ổn chứ, Lynh?”

Em không khó chịu khi tôi hỏi liên tiếp mà cười hiền. “Em có chút việc riêng thôi.” Rồi em cúi xuống, bặm môi tiếp tục trang trí cái bình dở dang. Tôi quan sát. Đường nét, hoa văn em vẽ, khung cảnh giống như bầu trời đang vào lúc chiều buông. Vừa ảm đạm vừa mù mịt. Bầu trời trong chiếc bình sắp sửa có một trận bão giông lớn. Rốt cuộc em có mục đích gì khi thiết kế một chiếc bình như vậy? Trán tôi nhăn lại rồi giãn ra khi em giờ sản phẩm lên và hỏi tôi có đẹp không? Đẹp thì có đẹp nhưng màu sắc u tối, tôi miễn cưỡng gật đầu.

“Tan học rồi sao anh còn chưa về?” Em đổ màu sơn và trộn lẫn vào nhau.

“Anh ghé qua lấy một ít gốm, sáng mai anh có tiết thực hành môn này.” Khi tôi ngẩng đầu thì thấy em lơ đễnh nhìn ra ngoài trời. Nét hồng hào trên gương mặt em biến đâu mất, cả nụ cười mà vừa nãy em còn cười với tôi cũng đã tắt lịm trên môi. Em đặt chiếc bình ra giữa bàn, bước tới cạnh cửa sổ.

“Màu của ánh hoàng hôn đẹp anh nhỉ!” Giọng em nghe như xa vắng.

Đằng sau những ngôi nhà mái ngói đỏ là quả cầu rực lửa viền tím thẫm xung quanh đang lặn dần.

“Anh chẳng thấy đẹp chút nào, tối tăm lại u ám. Anh thích bình minh hơn cơ, đó là sự khởi đầu của một ngày mới. Với lại bầu trời lúc bình minh sáng sủa, quang đãng.” Tôi phân tích.

“Nhưng nếu không có đêm thì làm gì có ngày mai.”

Tôi chết lặng trước lời em vừa bộc bạch. Có lẽ em nói đúng, đêm không tàn thì làm sao ngày mới đến. Một điều gì thôi thúc, tôi xoay người em lại, nhìn thẳng vào mắt em. “Em đang giấu anh điều gì đó, đúng không?”

Em né tránh ánh nhìn của tôi, dùng tay véo má tôi một cái, em khẽ cười. “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi đó. Về.” Em nắm cổ tay tôi, kéo đi.

Vài người đi trên phố nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn dắt tay một chàng trai lớn xác thì không khỏi bật cười. Tôi không xấu hổ, ngược lại còn lấy làm thích thú vì điều đó. Lúc băng ngang đường, em nép vào người tôi, vẻ mặt sợ sệt. Đã đến lúc tôi trở về là chính tôi, mạnh mẽ, cứng cáp để đủ sức che chở cho người con gái của mình.

Chúng tôi nắm chặt tay nhau bước trên vỉa hè. Cảnh vật nhòa nhạt trước mắt. Lá cây xung quanh nghiêng nghiêng như vẫy chào. Tiếng xe cộ ngoài phố giờ chỉ còn những âm thanh rất nhỏ nghe như tiếng thì thầm. Tôi chợt dừng chân, em ngoái đầu lại, đôi mắt long lanh ngơ ngác như hỏi tại sao. Tôi tiến lên, thì thào vào tai em rằng tôi thích em. Em sững người, chớp mắt nhìn tôi rồi em cụp mi xuống, lắc bím tóc. “Anh đừng thích em.”

“Tại sao?” Tôi hỏi có phần gắt gỏng. “Anh thích ai là quyền của anh cơ mà.”

“Nhưng không được thích em, không được.” Em giằng tay ra khỏi tay tôi, vụt chạy biến, thoáng cái đã mất hút. Tôi ngồi bệt xuống vỉa hè, vò đầu, cảm thấy em thật đáng ghét nhưng lại không thể ngừng nhớ về em. Dù em không có tí cảm giác nào với tôi cũng đâu thể ngăn cấm tôi thích em.

Hôm sau em tránh mặt tôi. Vừa thấy tôi em vội quay đầu bỏ chạy. Những ngày sau đó em ít ra khỏi nhà nên tôi không có cơ hội gặp em. Tôi cứ đinh ninh em sẽ trốn chạy tôi cả đời nhưng cho đến một buổi chiều cuối thu, em chủ động liên lạc với tôi. Em chuyền về phía tôi chiếc hộp cổ cao có thắt nơ ren khá phức tạp, em nói. “Tặng anh cái bình này coi như quà tặng trước lúc đi xa.”

Tôi nhận món quà, mở tròn đôi mắt. “Em sẽ đi đâu sao?”

“Du học.”

Em nói nhẹ nhàng nhưng tôi nghe như trên bầu trời một tiếng sấm rền vang. Món quà trên tay bỗng trở nên trĩu nặng. Đó là lý do em không đón nhận tình cảm của tôi sao?

“Em đã quyết định kỹ chưa?”

Em gật đầu thật nhanh.

“Sao không đợi tốt nghiệp rồi hẳn đi?”

“Qua đó em sẽ tiếp tục học.”

“Có về không?”

“Không. Từ lâu em đã muốn sinh sống và làm việc ở nước ngoài. Môi trường làm việc hiện đại, tự do, thoải mái, không gò bó.” Em nói cứng rắn, không chút dè chừng. Thái độ bình tĩnh của em làm tôi hoang mang quá thể. Hóa ra em đã ấp ủ từ lâu nhưng tại sao đến bây giờ em mới báo tin? Làm vậy có khác nào em đẩy tôi xuống vực thẳm buốt lạnh. Tình cảm từ thuở nhỏ, ấm êm bao kỷ niệm vẫn không khiến em thay đổi quyết định.

“Để chuẩn bị cho chuyến du học sắp tới kể từ ngày mai em sẽ nghỉ học để lo thủ tục, visa, còn khóa học ngoại ngữ nữa…” Mỗi câu em nói không hề sai, trước khi du học cần tốn rất nhiều thời gian, công sức. Tôi đành chấp nhận sự thật vì điều đó rất tốt cho em.

“… cho nên chúng ta hãy tạm biệt nhau chiều hôm nay, đợi tới lúc đó chỉ làm tăng thêm nỗi buồn và luyến lưu hơn thôi. Em đếm tới ba, hai chúng ta cùng quay lưng nhé, không ai được ngoảnh đầu nhìn lại đâu đấy.”

Tôi siết chặt chiếc hộp trong tay, nuốt cơn nghẹn đắng vào lòng. Khi em đếm tới ba, hai chúng tôi cùng xoay lưng về hai hướng khác nhau. Tôi rất muốn quay người lại để nhìn em lần cuối dù từ phía sau nhưng tôi đã trót hứa với em rồi đành cắn chặt môi bước đi. Ánh tịch dương soi bóng tôi cô độc trên mặt đường nhựa. Từng ngọn gió thổi nồng nàn, ấm áp mà sao tôi có cảm giác như mình đang bước giữa Bắc Cực lạnh giá. Lạc lõng, bơ vơ và tìm không ra lối. Tia nắng Xích Đạo của lòng tôi sẽ đi đến một nơi xa, thật xa.

 

Sáng thứ hai, tôi có việc phải đến phòng giáo viên ở tầng ba. Để đến phòng giáo viên phải đi ngang qua phòng hiệu trưởng. Một người phụ nữ sang trọng, quý phái đang ngồi trước mặt thầy. Đó là mẹ em, có lẽ bà ấy lên đây để rút học bạ hay bàn về chuyện em sắp sửa du học. Tôi rảo bước nhanh. Tất cả những chuyện liên quan đến em, tôi không muốn nhớ nữa vì nó làm tôi đau.

“Tình hình con bé rất nguy kịch, có lẽ phải nhập viện…”

Bàn chân tôi khựng lại. “Bịch” Chồng sách vở trên tay rơi xuống đất. Hôm đó là một ngày u tối nhất trong đời tôi.

 

Người con gái ấy nhắm nghiền đôi mắt đang nằm im thiêm thiếp trên giường. Tôi lặng ngắm gương mặt thiên sứ, không khỏi đau lòng. Bàn tay em chợt động đậy. Em hé mắt nhìn tôi. Đôi môi nhợt nhạt, khẽ gọi tên tôi.

“Trên đời này có một điều mà bất cứ ai cũng ghét?” Tôi hỏi, giọng lạnh lùng.

“Là gì ạ?”

“Đó là sự nói dối. Em đã diễn một màn kịch khá xuất sắc để đánh lừa anh. Em làm anh tổn thương rồi đấy, Lynh ạ!”

“Em xin lỗi.” Em thều thào khó nhọc và kể vào buổi chiều em nói lời tạm biệt, em chỉ quay người chứ chưa hề cất bước. Nước mắt em rơi trong lặng câm. Giọng em nhẹ nhàng rót vào tai tôi, đau đớn.

Từ nhỏ trái tim em thanh khiết như mặt hồ không chút gợn sóng nhưng nó lại không nguyên vẹn như bao người khác. Cơn đau mỗi lần bệnh tim tái phát khiến em gần như chết đi sống lại. Nhưng lần này bác sĩ nói em khó mà qua khỏi. Quen biết bao năm, tôi lại không hề hay biết em mắc bệnh trong người. Em che giấu thật giỏi.

Đó là lý do vì sao em nói với tôi trong các màu sắc, em chỉ thích màu của bầu trời khi về chiều, vì sao em không để tôi thích em, lời của thầy dặn trước lúc chuyển công tác và lời của ông cụ ở miếu Quan Công hôm nọ. Tất cả đều đã được an bày bởi bàn tay số phận. Giá như ngày ấy, tôi quan tâm em nhiều hơn…

Em ra đi khi hoàng hôn vừa buông. Ngày mai nắng lên tôi không còn nhìn thấy nụ cười của em nữa. Chiếc bình mà em tặng tôi hôm nào, tôi gói gém tình cảm của mình bỏ vào trong ấy rồi ném về phía biển để chúng tôi sẽ luôn gần nhau trong giấc mơ.

Tình cảm vừa mới bắt đầu nhưng khi chạm vào lại vỡ tan tành như bong bóng mưa. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng đã từng có em-năm tháng đẹp nhất của tuổi trẻ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét