Thứ Năm, 17 tháng 9, 2020

Hạnh phúc bất ngờ ghé đến



Cửa hàng hoa nằm trên một con phố tấp nập với hai hàng cây bạch quả chạy dài tít tắp. Bên cạnh là trạm xe buýt. Cửa hàng trưng bày nhiều loại hoa khác nhau, đủ màu sắc và hương thơm toả ngát không gian có cả hòn non bộ và những chậu kiểng quý.

Chủ cửa hàng là một chàng trai tuổi hai lăm, hai sáu tên Vương, có nét nghệ sĩ và hài hước. Mục địch của anh mở cửa tiệm này không phải để kiếm doanh thu mà là để thưởng thức hoa và nhìn ngắm những khách hàng lựa chọn hoa. Anh cho rằng đây là thú vui tao nhã của tuổi trẻ mặc dù anh đã không còn trẻ nữa nhưng cũng chưa hẳn đã già. Anh chỉ mới qua thời huy hoàng của thanh xuân có vài năm thôi. Hàng ngày anh ngồi trên chiếc ghế trong một góc tiệm, quan sát và mỉm cười hài lòng.

Những cơn gió mùa đông bắc kéo về làm nhiệt độ ngày càng giảm. Gió thổi cắt da cắt thịt lại thêm có mưa rơi lất phất khiến cho ai ai cũng ngại rời khỏi nhà. Đường xá vắng hoe. Cả ngày tiệm hoa không có vị khách nào bước vào. Người chủ tiệm đi qua đi lại, cứ chốc chốc lại nhìn ra đường với từng đợt gió buốt lạnh quét qua mấy chiếc lá khô kêu lạo xạo. Không có ai mua, không có ai chọn rồi hỏi tư vấn khiến anh cảm thấy chán chường.

Nhá nhem tối, anh nhìn thấy một cô gái còn rất trẻ đi lang thang, cúi gằm mặt. Cô gái này đã quá quen thuộc. Mỗi ngày anh vẫn thường thấy cô tới bến xe buýt cạnh tiệm hoa để đợi xe. Cô đi từ sáng sớm đến tận tối mịt mới về. Chủ cửa hàng dành cho cô gái một tình thương đặc biệt, không hiểu vì điều gì. Có thể là vì gương mặt cô ngây thơ, hiền lành hoặc cũng có thể vì dáng vẻ cô trầm lặng, dịu dàng và mái tóc suôn mượt. Anh thường ví cô gái giống như đoá hoa cát tường dịu ngọt và đằm thắm. Anh thích tất cả các loài hoa trên thế giới này nhưng trong đó anh thích nhất là hoa cát tường. Hoa có màu tím thuỷ chung, tuy không rực rỡ như hoa hồng hay lưu ly nhưng toát ra vẻ đẹp ngọt ngào và quý phái.

Nhà cô gái có lẽ rất nghèo, chỉ cần nhìn bộ y phục cô mặc trên người cũng đủ hiểu rõ. Trời rét căm căm vậy mà cô chỉ mặc một chiếc áo phong phanh và chiếc quần skinny đã bạc màu. Hai vành tai đỏ lửng vì lạnh. Những bước đi thong thả chứng minh rằng cô không hề sợ lạnh là gì. Thân hình cô gầy, nhỏ thó, mái tóc bay bay trong gió làm anh liên tưởng đến cô bạn gái của mình đã mất cách đây rất lâu rồi. Và từ đó anh không quen ai nữa. Yêu một người thật khó nên anh không dễ gì trao tình cảm cho bất kỳ ai dù cô ấy chỉ còn ở trong hồi ức của anh.

Lúc ngang qua tiệm hoa, cô dừng chân ngó vào, chiêm ngưỡng. Nhìn những bông hoa tươi thắm, đôi mắt sáng rực ấy bỗng dưng mờ đi như bị một lớp mây đen bao phủ. Cô cúi đầu thở nhẹ. Gương mặt phảng phất buồn. Chỉ với một đoá hoa mà cô cũng không có tiền mua sao? Vương xô ghế đứng lên, tiếng động làm cô gái giật mình, bỏ đi ngay lập tức.

Giọt mưa hiu hắt dai dẳng bám đầy trên ô cửa kính, tạo thành những vòng tròn nhỏ rồi loang ra to dần, chảy xuống theo đường kẻ chân tường rồi tan vào không trung. Không gian mờ mịt. Càng về đêm khung cảnh phố phường càng lạnh lẽo, vắng tênh, nhất là hàng quán, buôn bán đều ế ẩm. Rảnh rỗi, Vương tưới nước cho hoa, tỉa lá tỉa cành rồi anh lấy chiếc bình bằng pha lê cắm vào đấy bó hoa cát tường. Vừa làm anh vừa nghĩ đến cô gái tội nghiệp ban nãy.

Chuông gió kêu leng keng. Âm thanh trong trẻo ấy làm anh mừng rỡ. Anh biết ngay là có khách vào vội đặt cây kéo xuống bàn và đi ra đón khách. Vào giờ này, trong thời tiết vừa mưa vừa lạnh mà có người ghé vào cửa tiệm là may mắn cho anh lắm rồi.

Chàng thanh niên đứng ở cửa, nửa muốn vào nửa lại không. Vương cười đon đả, nhiệt tình mời cậu vào. Chàng trai lưỡng lự một lát rồi mới vào. Cậu khoảng mười tám đôi mươi. Móc tóc rối màu nâu lấm tấm hạt mưa trong suốt như những viên ngọc. Gương mặt sáng sủa, trông lanh lợi và có chút ngạo mạn. Cặp mắt to, đen tuyền nằm dưới hai hàng lông mày rậm. Cậu khoác chiếc áo hoodie màu ghi rất cũ. Chiếc quần ôm sát lấy cặp chân dài đã ngả sang màu xám tro. Đôi giày dính đầy đất cát. Trông anh chàng có vẻ bụi đời chăng? Vương thầm nghĩ.

Cậu dán chặt chân mình dưới sàn nhà, đảo mắt nhìn quanh cửa hàng với một tâm trạng lo âu. Cậu ngập ngừng nói, như có vẻ sợ hãi điều gì đó. - Em… em muốn hoa…

Vương luôn làm vừa lòng khách hàng, không bao giờ quát tháo om sòm. Anh nhỏ nhẹ hỏi. - Cậu muốn mua hoa gì, nói đi, tôi sẽ tư vấn cho cậu?

Cậu thanh niên nhướn mày, đáp.  - Em… cũng không biết nữa.

Với những khách hàng như thế này trước hết là phải kiên nhẫn. Người chủ tiệm hoa từ tốn. - Thế cậu mua tặng ai, mẹ, chị gái, bạn gái hoặc chỉ đơn giản là mua về để chăm sóc thôi.

- Dạ, em mua tặng một người…

- Người yêu à? Ở đây có đủ các loài hoa cho cậu lựa chọn: hồng xanh, cẩm tú cầu, lily, phong lan, tulip…

- Khoan ạ, để em suy nghĩ. - Chàng trai lia mắt khắp nơi và dừng lại ở bình hoa cát tường mà Vương vừa cắm lúc nãy. Cậu reo vui như đứa trẻ. - Chỉ có cát tường mới hợp với cô ấy. Anh ơi, mỗi ngày em sẽ mua một bó, như thế có được không ạ?

- Mỗi ngày sao? - Vương trố mắt, cảm thấy vị khách trẻ tuổi này thật thú vị. Khác hẳn với vẻ ủ dột lúc đầu mới đến, giờ đây sắc mặt cậu tươi tắn và tràn đầy hy vọng.

- Không thành vấn đề. - Vương cười lớn.

- Vậy em phải trả bao nhiêu ạ? - Cậu vừa nói vừa lấy chiếc ví cũ kỹ và xẹp lép từ trong túi áo hoodie.

- Trước tiên cậu phải cho tôi biết một bó gồm mấy bông?

- Năm mươi ạ!

Vương nhìn người thanh niên rồi trả giá. - Một trăm bảy mười nghìn.

Cậu nhảy dựng như bị kiến cắn. - Dạ? Một trăm bảy mười nghìn ạ? Vậy một tháng em phải tốn tới năm triệu để mua hoa. Mắc quá, có lẽ em mua không nổi. Cậu nhìn vào ví mình, tiu nghỉu nói.

Đoạn, cậu cất ví vào túi, cúi chào người trước mặt rồi đi ra cửa. Cậu vừa đặt một chân xuống bậc tam cấp, người chủ cửa tiệm liền gọi lại. Cậu giữ nguyên tư thế, đầu ngoái nhìn người đàn ông có mái tóc nửa đen nửa vàng ấy.

- Tôi sẽ giảm giá cho cậu. - Tính thật thà, chất phác của chàng trai trẻ làm anh động lòng.

- Nhưng… như vậy em cũng không có đủ tiền đâu ạ! - Cậu ngước lên, ánh mắt long lanh.

- Thế cậu có bao nhiêu?

- Chỉ chừng này. - Cậu mở ví đưa cho Vương xem. Anh liếc mắt nhìn vào bên trong, chỉ có mấy chục ngàn. Anh quay sang nhìn bình hoa cát tường tươi mơn mởn, trong đầu nghĩ thầm, chính vì hoa còn đẹp, còn nguyên vẹn mới bán giá đắt chứ nếu hoa héo khô rồi thì có ai mà mua. Thôi thì cứ xem như là hoa đã tàn và bán cho thằng nhóc này với giá rẻ đổi lại cậu sẽ có được một món quà ý nghĩa để tặng cho người thân yêu của mình.

- Tôi sẽ bán cho cậu với giá ba mươi lăm nghìn đồng. - Anh nói. - Mỗi ngày tôi sẽ gói sẵn hoa cho cậu nhưng số lượng chỉ hai mươi cành thôi. Cậu đồng ý chứ?

Cậu thiếu niên mở to mắt hết cỡ. - Thật sao ạ?

 - Đúng vậy.

 - Em không nghe lầm đấy chứ, anh giảm giá cho em thật sao?

- Ơ… cái cậu này, tôi gạt cậu để làm gì. - Vương đi lại đằng bàn bắt đầu gói hoa.

- Đợi một chút ạ! - Cậu lí rí cất tiếng.

Vương ngừng tay, hỏi. - Còn vấn đề gì cậu chưa vừa ý nữa à?

- Em nhờ anh chuyện này được không ạ? - Cậu dè dặt.

- Nói đi. - Vương hất hàm. Trong thâm tâm anh nghĩ, cậu nhóc này đang ‘được voi đòi tiên’ đây mà.

- Anh giúp em tặng cho cô ấy nhé!

- Hả??? - Vương suýt ngất.

Cậu vội vàng. - Nhà cô ấy ở gần đây thôi, cách tiệm ba căn, ngôi nhà có cổng màu xanh lam ấy.

Nghe cậu nói vậy, trong đầu Vương hiện lên hình ảnh cô gái có đôi mắt buồn mơ màng nhưng thánh thiện thường xuyên đi ngang qua tiệm hoa của anh hằng ngày. Anh gật gù, ra vẻ hiểu chuyện, cười bí hiểm với vị khách nghèo nọ. - Cô gái có mái tóc dài, phải không? Cô ấy thường đợi xe buýt gần tiệm của tôi.

Cậu rối rít gật đầu. - Đúng rồi ạ! Anh giúp em chứ?

- Chuyện nhỏ thôi. Tôi rất thích giúp đỡ người khác. À mà cậu muốn tặng vào lúc nào?

- Buổi sáng ạ!

- Được.

Cậu móc ví trả tiền, cúi dập đầu cảm ơn Vương lia lịa. Anh nhắc nhở. - Không có vài lời muốn nói kèm theo à?

- Suýt chút nữa thì em quên mất. - Cậu gãi đầu cười.

Vương đưa cho cậu một tấm thiệp và một cây bút. Cậu đắn đo một lát rồi hí hoáy viết rồi đưa lại cho anh. Vui vẻ và cười nhiều hơn nhé cô gái, người tôi rất muốn làm quen!

Khoé miệng Vương nở nụ cười. - Hoá ra cậu muốn ngỏ lời mà chưa biết làm thế nào. Được rồi, tôi sẽ thay cậu hoàn thành tâm nguyện của cậu và kèm một chút may mắn nhé!

Cậu đỏ mặt, cười gượng gạo, cảm ơn Vương một lần nữa rồi về giữa cơn mưa lạnh. Anh đứng tựa vào quầy thu ngân, nghĩ đến màn làm quen ấu trĩ của cậu thiếu niên và nụ cười thẹn thùng của người được tặng, anh bật cười vu vơ. Thời trẻ ấy, lúc anh bằng tuổi cậu, trái tim rung động vì một người, anh cũng tìm đủ mọi cách để làm quen với cô. Sau cùng, màn tỏ tình trẻ con nhưng chân thành của anh cũng khiến cô ưng thuận. Hạnh phúc không bao lâu, người yêu anh ra đi vì cơn bạo bệnh. Anh đau lòng đến mức tuyệt vọng, tưởng chừng như cả thế giới xung quanh anh đều sụp đổ. Anh mở cửa tiệm này một phần cũng là vì người yêu. Lúc sinh thời, cô rất yêu hoa và muốn có cho riêng mình một cửa hàng hoa nho nhỏ. Anh đã giúp cô thực hiện nguyện vọng. Chính vì thế mà khi cậu thiếu niên mở lời cần giúp đỡ, anh chấp nhận ngay mà còn chấp nhận với một tâm trạng lâng lâng, vui sướng.

Vương chọn hai mươi bông cát tường đẹp nhất, buộc chặt lại bằng sợi dây kim tuyến màu hồng phấn thành hình chiếc nơ xinh xắn và để tấm thiệp giữa những cánh hoa tím biếc. Anh đổ nước đầy bình, cắm bó hoa vào, sớm mai tiến hành trọng trách đi giao. Anh lùi ra sau để ngắm, gục gặc đầu, tỏ ý mãn nguyện.

***

Hôm nay trời lại mưa. Xuyến Chi để một chân xuống giường nhìn mưa bay qua rèm cửa. Cửa mở hé, mưa tạt vào làm một phần của bức rèm ướt nhẹp. Mùa đông đã lạnh lại còn có mưa dai dẳng, không ngừng nghỉ nên càng lạnh thêm. Xuyến Chi thầm thở dài. Sáng nào cô cũng phải dậy thật sớm, dọn dẹp việc nhà xong đến giảng đường, chiều tối ghé chỗ làm đến tận tối mịt mới về. Trường học, nơi làm thêm, đi rồi về, về xong chưa kịp nghỉ ngơi lại đi tiếp. Cuộc sống của cô cứ xoay vần như thế, không còn niềm vui nào khác. Chưa kể, bầu không khí gia đình cô mấy hôm nay cứ ngột ngạt, căng thẳng. Mẹ cô ngã bệnh, nằm liệt giường. Gần kỳ thi mà cô không có thời gian ôn bài. Công việc làm thêm không mấy thuận lợi…

Xuyến Chi lắc mạnh đầu để xua những ý nghĩ tồi tệ ra khỏi vùng não. Cuộc sống là những chuỗi ngày buồn vui lẫn lộn, không tránh khỏi phong ba bão táp, chỉ còn cách là cố gắng phấn đấu thôi. Nghĩ vậy, cô như được tiếp thêm sức mạnh, cô rời chiếc chăn ấm sực xuống dưới nhà chuẩn bị bữa sáng.

Khi mọi thứ được bày sẵn lên bàn, mẹ cô từ phòng ngủ bước ra. Những hôm trời gió lạnh, các khớp xương trên người bà lại đau nhức, đi lại khó khăn.

Ngồi vào bàn ăn, bà định nói gì đó với con gái nhưng cảm thấy khó mở lời. Xuyến Chi hiểu ý mẹ, cô kiên quyết không chấp nhận cuộc hôn nhân chênh lệch tuổi tác quá nhiều ấy. Cô chỉ mới mười tám, đang xuân xanh. Cô còn có cả con đường dài và rộng thênh thang phía trước. Cô cũng muốn yêu và được yêu, một tình yêu đúng nghĩa. Cô cũng muốn được hạnh phúc, một niềm hạnh phúc thật sự, không chắp vá hay đánh đổi. Ham hư vinh trước mắt để rồi rớt nước mắt về sau, một cái giá rất đắt. Cô sẽ không dại gì mà để bản thân mình chịu thiệt thòi.

- Tuy người đàn ông đó lớn tuổi nhưng…

- Giàu có, ý mẹ muốn nói thế đúng không? - Xuyến Chi cắt lời mẹ mình. - Con sẽ không mua tình yêu bằng tiền đâu.

Bà lại nhỏ lệ. - Mẹ chỉ muốn tốt cho con.

- Nghèo thì sao, đói thì sao, không có quần áo đẹp để mặc, không được đi xem phim hay hoà nhạc, không thể đặt chân đến nhưng nơi sang trọng. Con không có được những thứ ấy nhưng con vẫn sống đấy thôi. Mẹ ráng chờ con nhé, đợi con tốt nghiệp đại học, con sẽ cho mẹ an hưởng tuổi già.

- Trời! - Bà kêu lên. - Con chỉ mới học năm nhất, chờ con tốt nghiệp, không biết mẹ có chờ nổi không?

Xuyến Chi rất sợ khi phải nghe những lời này, cô trấn an mẹ. - Con đường nào cũng có lối thoát, con không tin thượng đế lại tuyệt tình với những người chịu khó chịu khổ đâu. Mẹ hãy tin con, mẹ nhé!

Thấy con gái quyết tâm như vậy, bà đã thôi chất vấn.

Nhìn đồng hồ đã đến giờ đi học, Xuyến Chi đứng dậy lấy cặp để trên bàn. Tiếng chuông réo inh ỏi như có ai đang thúc giục. Cô vội vàng chạy ra mở, mặt ngơ ngác.

Người đến lúc sớm tinh mơ không ai khác chính là Vương – chủ tiệm hoa. Anh cầm bó cát tường trong tay, đưa cho Xuyến Chi, lịch thiệp nói. - Có người nhờ tôi mang hoa này trao cho cô.

- Nhưng… ai vậy ạ? Tôi đâu có đặt hoa. - Xuyến Chi nghi ngờ.

- Một cậu thanh niên điển trai tặng cô. Nhiệm vụ tôi đã xong. Xin chào. - Dứt lời, Vương đặt bó hoa vào lòng cô gái rồi quay người đi nhanh không để ý đến phản ứng của cô.

Xuyến Chi đứng tần ngần một lúc, thấy giữa những cánh hoa có một tấm thiệp xinh xắn, cô cầm lên đọc. Dòng chữ nghiêng nghiêng khiến cho hai má cô ửng đỏ. Cô quay vào nhà, tìm một chiếc bình đầy nước, cắm từng cành hoa vào. Trong đầu hiện lên muôn ngàn câu hỏi. Người ấy là ai, từ đâu đến, là bạn học cùng lớp hay một người khách chung xe buýt? Rồi cô tự giải đáp rằng có lẽ thế này, có lẽ thế kia. Hàng trăm lời giải ‘có lẽ’ lởn vởn trong tâm trí cô suốt cả buổi sáng khi cô ngồi trên giảng đường đến tận lúc cô về nhà khi sao đã ngủ vùi trong các đám mây.

Hôm sau lại thêm một bó hoa cát tường được gửi đến Xuyến Chi. Hôm sau rồi lại hôm sau nữa. Tâm trí cô rối bời. Vậy là, mỗi ngày cô đều được nhận hoa kèm với những lời chúc ngọt ngào. Hoa nhiều đến nỗi khắp nhà cô ngào ngạt hương thơm, tận ngoài cửa cũng có thể ngửi thấy. Sự việc tiếp diễn, người mẹ hồ nghi. Bà cật vấn. Xuyến Chi trả lời rằng cô hoàn toàn không biết về người này nhưng đâu đó có ngọn lửa mang tên niềm vui thắp sáng trong con tim giá băng của cô.

Một tuần rồi, hoa thì vẫn cứ đến mà người tặng thì bặt vô âm tín. Nửa tháng trôi qua, ngày nào Xuyến Chi cũng nhận được một bó hoa xinh tươi. Việc nhận hoa trở thành thói quen mỗi sớm mai. Khi vừa thức dậy, cô hồi hộp chờ tiếng chuông cửa reo. Cũng từ dạo đó, cô hay lo sợ, sợ một sáng nào đó chuông ngừng reo và hoa không đến. Điều đó buồn biết mấy.

Thêm nữa, Xuyến Chi cũng ít nhiều thay đổi: hay cười khúc khích một mình, thường xuyên đứng nhìn ngẩn ngơ bên cửa sổ, dần dần cô lấy lại tinh thần lạc quan qua những lời chúc động viên kia.

Ngày thứ hai mươi, người bí ẩn vẫn không lộ diện cũng không lưu lại một cái tên nào. Xuyến Chi muốn gặp mặt người để nói lời cảm ơn bèn đến tiệm hoa của Vương. Cô hít một hơi thật sâu rồi đẩy nhẹ cửa vào. Âm thanh leng keng vui tươi trên đầu cô. Mùi hương bay xộc vào mũi làm cô khựng lại trong giây lát, chun mũi hít.

Ngay từ lúc chuông gió kêu lên, Vương ngoảnh về phía cửa. Trông thấy Xuyến Chi, anh ngạc nhiên, ngẫm nghĩ chắc có việc cô mới đến đây. Còn việc gì ngoài những đoá hoa cát tường bí ẩn kia chứ. Nhưng xem nào, sắc mặt cô hồng hào, cặp mắt sáng lấp lánh, vẻ u buồn xa vắng trong những ngày đầu đông đã biến tan nơi nào. Anh tự hỏi, là hoa hay tình yêu mang đến điều kỳ diệu này?

- Có phải anh giao hoa cho nhà tôi không? - Xuyến Chi e ngại hỏi.

- Đúng vậy.

- Tôi muốn biết chủ nhân của những bó hoa đó.

Vương vừa sắp xếp lại mấy chậu hoa vừa nói. - Xin lỗi cô, tôi cũng không biết. Cậu thanh niên đó không để lại bất kỳ thông tin nào ngoài việc giao tôi nhiệm vụ này. Cách đây mấy ngày cậu ta có đến đặt thêm tiền cọc rồi từ đó chưa một lần quay lại.

Xuyến Chi lộ rõ vẻ mặt thất vọng, Vương không đành lòng bèn mở ra con đường tươi sáng cho cô. - Tôi nghĩ là thế nào cậu ta cũng quay lại mà, biết đâu những tháng tiếp theo cậu nhờ tôi giao hoa nữa cũng nên.

Quả đúng như những gì Vương đoán, khi anh vừa dứt lời, Xuyến Chi ngước lên, trong đáy mắt mang theo những niềm hân hoan nho nhỏ. - Vậy… khi nào gặp được cậu ấy, anh nhớ báo cho tôi biết nhé!

- Chắc chắn rồi, tôi cũng mong hai người thành đôi. - Anh cười đùa.

Xuyến Chi thấy hai gò má mình nóng bừng, cô chạy vội ra ngoài. Vương nhìn theo, lòng thầm mong cho mối nhân duyên này được tốt đẹp. Xuyến Chi đứng dưới mái che của bến xe buýt trong làn gió rét căm căm. Nhìn từng dòng người trên phố, nhìn từng chàng trai bước vào tiệm hoa, Xuyến Chi phỏng đoán lung tung rằng có thể là người này hoặc có thể là người kia nhưng chẳng mấy ai đoái hoài gì đến cô.

***

Một tháng cuối cùng cũng trôi qua, Vương ôm bó hoa đến nhà Xuyến Chi. Cô mở cổng, nhận hoa mà gương mặt chẳng thể nào buồn hơn khiến anh nhìn mà cũng thấy tội nghiệp. Cứ mỗi sáng anh thay Xuyến Chi mong ngóng chàng thanh niên kia đến. Chẳng lẽ cậu ấy đã quên rồi sao hay đã có cô gái khác để theo đuổi? Bao nhiêu câu hỏi xoay quanh trí óc làm anh càng thêm rối trí. Xuyến Chi đã nhờ anh tìm giúp chàng thanh niên đến hôm nay kết quả vẫn là con số không. Anh cảm thấy áy náy vô cùng.

Cho đến buổi tối hôm đó, Vương hoàn toàn thất vọng và đinh ninh rằng chàng thanh niên sẽ không bao giờ trở lại. Vừa tức vừa buồn cộng thêm trời mưa xám xịt, tiệm cô đơn, vắng vẻ khiến anh cảm thấy cuộc đời sao mà chán chường. Tấm ảnh người yêu cũ để bên cạnh chiếc máy tính tiền. Trong ảnh cô gái cười rạng rỡ trong nắng. Mỗi khi anh có ý định buông xuôi, nụ cười ấy lại hiện lên như khích lệ, động viên anh. Nhờ vậy mà tiệm hoa mới duy trì vững đến ngày hôm nay.

Tối nay anh định đóng cửa sớm vì nghĩ rằng trời mưa sẽ chẳng có vị khách nào đến mua đâu. Hai cánh cửa dần khép lại thì có một bàn tay luồn qua xô mạnh ra. Cậu thanh niên chạy hẳn vào bên trong, cởi áo khoác giũ thật mạnh cho những hạt mưa rớt xuống. Sàn nhà loang loáng nước nhưng Vương không bận tâm. Anh sửng sốt kêu lên. - Là cậu à? Tôi còn tưởng cậu không quay lại.

Vẫn là chiếc áo khoác hoodie và đôi giày rách đầy bụi bặm y hệt như một tháng trước đây, chỉ khác là tối nay sắc mặt cậu tỏ vẻ giận dữ. - Anh có giao hoa mỗi ngày không?

- Có mà, cô ấy còn tới tận đây nói với tôi khi nào cậu trở lại thì báo cho cô ấy biết. - Vương gật đầu lẩm bẩm.

- Sao, có chuyện này nữa à? Em đã gặp cô ấy và hỏi có nhận được hoa không thì cô ấy nói mình không nhận được một cành nào cả. - Lần này không chỉ chủ cửa hàng mà khách hàng cũng ngạc nhiên không kém. - Có phải anh tặng hoa cho căn biệt thự không?

- Không, nhà này là nhà trệt mà.

Cậu thở hắt ra. - Thế thì không phải rồi. Người em muốn tặng là cô gái sống trong biệt thự cơ.

Vương nghệt mặt. - Vậy hoá ra tôi gửi nhầm à?

Bộ dang của anh khiến cậu không nhịn được cười. - Chứ còn gì nữa.

- Giờ tính làm sao?

- Còn tính sao nữa, phải đến giải thích mới được.

Cô gái trong căn biệt thự là ca sĩ được nhiều bạn trẻ mến mộ. Cách đây một tháng, cậu có đến quán cà phê nơi cô biểu diễn cùng với mấy người bạn và say mê giọng hát cùng sắc đẹp của cô nên mới nghĩ ra trò này để làm quen nào ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Cậu quay người có ý nghĩ tới nhà Xuyến Chi để làm sáng tỏ sự việc. Vương gọi giật, dúi vào tay cậu bó hoa cát tường màu tím, tươi cười nói. - Có hoa mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.

- Nhưng…

Vương biết cậu định nói gì. - Sự hiểu lầm này là do lỗi của tôi nên bó hoa này cậu không cần phải trả tiền đâu.

Cậu cảm ơn Vương rồi chạy một mạch đến ngôi nhà trệt, đưa tay bấm chuông. Cạnh ngôi nhà này là căn biệt thư sang trọng có thảm hoa trước sân nhà. Cổng cũng có màu xanh lam nhưng lợt hơn. Cậu vuốt nhẹ từng cánh hoa trong lúc đợi.

Cánh cửa bật mở, cậu chợt ngẩng đầu chạm phải ánh mắt long lanh trẻ thơ của Xuyến Chi. Cậu đứng ngây người. Khuôn mặt hiền lành nhìn chàng trai đối diện rồi liếc xuống bó hoa cát tường trên tay cậu, nét mặt u uất dần giãn ra và trở nên tươi tắn. Người mà cô mong đợi cuối cùng cũng xuất hiện.

Cậu chưa kịp giải thích lời nào thì Xuyến Chi đã kéo cậu vào nhà. Trong đầu cô loé lên một ý tưởng hay ho. Mẹ cô cùng người đàn ông lớn tuổi đang bàn chuyện hôn nhân, ép buộc cô phải gả cho ông ta. Nay người cứu nguy cho cô đã đến, khi mẹ hỏi ai đây cô nhanh nhảu khoác tay chàng thanh niên, thản nhiên nói.

- Bạn trai con.

Chàng trai nhìn cảnh tượng đang diễn kèm cái nháy mắt của Xuyến Chi, hiểu ý bèn phối hợp cùng cô dựng lên màn kịch để tống khứ cái gã đàn ông kia đi.

- Chào bác, con đến đường đột không báo trước, mong bác thứ lỗi. - Chàng trai cúi gập người trước người phụ nữ lớn tuổi trong nhà.

Thái độ lịch sự cùng vẻ ngoài điển trai làm bà hài lòng. Tuy nhiên bà vẫn hỏi một câu. - Cậu thương con gái tôi thật lòng chứ?

- Thật à. Tuy con nghèo không giàu có như ai kia nhưng con có ý chí và nghị lực, con tin rằng chỉ cần có quyết tâm, không bỏ cuộc thì sẽ thay đổi được cuộc đời.

Màn diễn xuất tài tình của đôi bạn trẻ khiến cho người đàn ông cảm thấy hổ thẹn, vội chào cả nhà và ra về.

***

Mưa vừa tạnh. Cơn gió nhẹ thổi tung chiếc lá dưới chân. Bầu trời chi chít muôn triệu vì sao như đang bay lên. Đôi tình nhân ngồi trên xích đu trước hiên nhà. Xuyến Chi lặng lẽ ngắm nhìn những ngôi sao không biết trôi dạt về đâu. Đêm nay, ánh trăng và những vì sao sáng đang chiếu rọi. Mặc dù không biết mối tình này sẽ vĩnh hằng hay dở dang, nhưng Xuyến Chi cảm nhận được những điều đẹp đẽ đang dần đến với mình.

Về phần cậu, có lẽ không cần phải giải thích hiểu lầm kia nữa bởi vì cậu đã phải lòng Xuyến Chi mất rồi, khác hẳn việc cậu say mê cô ca sĩ nọ. Hai thứ tình cảm hoàn toàn khác nhau, một bên là lòng ngưỡng mộ, một bên là nhịp tim rung động thật sự. Điều này phải cảm ơn Vương - chủ tiệm hoa - mới đúng, nếu anh không vô tình giao nhầm hoa thì sẽ không có kết cục viên mãn như bây giờ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét