Thứ Năm, 17 tháng 9, 2020

Níu giữ mùa hoa bay đi


  

        (Bài đăng trên Áo trắng 2016)


         Cho đến tận bây giờ khi tôi hai mươi, tôi vẫn không hình dung ra khuôn mặt của người bạn thuở nhỏ bởi vì chúng tôi hoàn toàn chia cách. Lần duy nhất tôi gặp cậu-lúc-trưởng-thành là vào đêm sinh nhật tuổi mười tám.

Chúng tôi học cùng nhau những năm cấp một và tìm thấy ở nhau những sở thích chung. Bố tôi và bố cậu ấy làm việc cùng một công ty. Nhà sát vách. Cậu ấy thích hoa lưu ly. Và tôi cũng thế. Cứ mỗi độ đông sang, vào khoảng đầu tháng mười, lưu ly nở tím biếc khắp phố phường. Hoa vừa nở, tôi cùng cậu lang thang các con phố quanh co nhặt những bông hoa cánh tím lẫn trong đám cỏ hoang dại về bỏ trong chiếc hộp gỗ vì hoa sẽ tàn trước khi mùa giá rét kéo đến.

Tôi còn nhớ cái ngày mà cậu chuyển đến khu phố tôi ở. Cậu đứng thật lâu và nhìn chằm chằm sang nhà tôi, lúc đó tôi đang mặc quần áo cho búp bê. Ngày hôm ấy có rất nhiều gió, gió thổi bay chiếc mũ len của tôi ra tận ngoài cổng. Khi tôi chạy ra, chiếc mũ nằm gọn trong tay cậu. Chúng tôi thân nhau từ dạo ấy.

Tôi khá nhút nhát, ít bạn bè nên cậu là người duy nhất tôi có thể chia sẻ tất tần tật những chuyện trên trời dưới đất: cup cake hay custard loại nào ngon hơn, phố xá giờ tan tầm đông không thể tả, không khí trên xe buýt luôn ngột ngạt, cùng nhau ngắm hoa rơi… Giờ ra chơi chúng tôi hay ngồi dưới gốc cây bàng đọc truyện cho nhau nghe chứ không tụm năm tụm bảy như những đứa bạn khác. Dạo này bố tôi bận rộn cả ngày, dù bố tôi và bố cậu làm việc cùng cơ quan nhưng chức vụ khác nhau. Bố thường xuyên về trễ, những bữa cơm tối quay quần ít dần đi. Mẹ cậu thi thoảng cuối tuần nấu chè long nhãn và mời tôi qua ăn. Chúng tôi cặp kè suốt ngày, vô cùng tự nhiên. Một tình cảm trong sáng chợt dâng lên trong lòng tôi. Chúng tôi còn quá ngây thơ để hiểu tình cảm ấy là gì nhưng có một điều chúng tôi biết rõ chúng tôi quý mến nhau và cần nhau. Chỉ vậy thôi.

Và chúng tôi hy vọng lên cấp hai sẽ tiếp tục học chung trường. Nhưng điều đó lại không diễn ra. Một tối cuối hè cậu đột ngột qua nhà tôi báo tin rằng sau khi học hết lớp năm gia đình cậu sẽ chuyển đi nơi khác. Còn một tuần nữa là năm học kết thúc. Tôi có chút hụt hẫng, ngồi lặng im. Không biết phải nói gì ngay lúc này. Tiếng xe cộ từ ngoài đường vọng vào làm đầu tôi như muốn nổ tung. Sẽ buồn biết bao nhiêu khi không có cậu bên cạnh rong ruổi trên con đường ngập tràn sắc tím của loài hoa lưu ly mỗi khi đông sắp về, màu tím buồn bã nhưng không ủy mị, hoang sơ nhưng toát lên vẻ chân thực đến lạ lùng.

Ngày lễ tốt nghiệp, cậu đứng phía trên nhận phần thưởng vì cậu là học sinh duy nhất đạt loại xuất sắc. Tôi đứng trong hàng ngũ lớp mình nhìn cậu rực rỡ trong bộ đồng phục màu xanh da trời, lòng không khỏi dâng lên cảm giác xuyến xao. Lễ bế giảng chấm dứt, chúng tôi đi loanh quanh đâu đó. Mỏi chân, chúng tôi ngồi ở bến xe buýt, không đợi xe mà chỉ ngắm mọi người qua lại. Sau hơn hai giờ đồng hồ, ba bốn chiếc xe dừng lại nhưng khi thấy chúng tôi không có dấu hiệu leo lên, xe chạy tiếp. Đôi lần xe thả khách ở bến mà chúng tôi đang ngồi. Cậu đột nhiên lên tiếng, bảo rằng tôi đừng buồn. Chúng tôi sẽ gặp lại nếu có duyên. Cậu nói lời tạm biệt và thò tay sang nắm lấy tay tôi, siết nhẹ. Tôi để yên tay mình trong tay cậu, cảm giác như mất đi điều gì thật thân thuộc. Trước khi chia tay để vào nhà, cậu nói rằng sẽ gửi thư cho tôi ngay khi chỗ ở mới ổn định.

Cậu đã giữ đúng lời lứa. Một ngày mùa đông giá lạnh, tôi nhận được thư cậu trong hòm thư trước cổng nhà. Lúc nhìn thấy bức thư đề tên cậu, tôi đã vui sướng nhảy cẫng lên. Tôi vui đến mức quên cả việc thưởng thức món bánh kem mà mẹ cất công làm suốt cả buổi chiều. Tôi nhốt mình trong phòng, đọc đi đọc lại lá thư hàng chục lần. Tôi còn kẹp nó trong quyển sách và đem lên trường. Giờ ra chơi lại lôi ra đọc, vừa đọc vừa cười mỉm chi. Từng câu từng chữ tôi thuộc nằm lòng.

Mùa đông ở đây lạnh kinh khủng, dù tớ đã mặc ba bốn lớp áo vẫn thấy cái lạnh bủa vây. Vì lạnh nên ngại ra đường, cảm thấy mọi vật xung quanh như đóng băng. Tớ thích mùa đông ở nơi cậu hơn, không quá rét mướt. Cậu vẫn khỏe, đúng không? Tớ đang dần thích nghi với cuộc sống mới và mọi việc diễn ra ổn thỏa, cậu đừng bận tâm nhiều… Mong nhận được thư hồi âm của cậu.

Cuối thư cậu còn vẽ hình mặt cười và một trái tim bé xíu tô màu hồng. Câu chữ cậu viết có phần chững chạc và người lớn. Tôi đang tưởng tượng trong đầu hình ảnh cậu của nhiều năm về sau. Trong thư cậu không nhắc gì đến tôi ngoại trừ câu hỏi thăm sức khỏe tôi, sau đó cậu liệt kê những nơi cậu đi qua và khám phá, những con đường, những ngôi nhà lợp mái ngói đỏ, những món ăn… Tôi vừa buồn lại vừa vui mừng. Cậu đang sống tốt khi không có tôi bên cạnh. Nhưng tôi vẫn cho rằng cậu vẫn nhớ tôi sau những giờ lang thang phố xa nếu không thì tại sao cậu lại viết thư cho tôi?

Tôi viết ngay lá thư dài khoảng một trang hồi âm cho cậu như địa chỉ mà cậu ghi ở ngoài phong thư. Kể từ đó chúng tôi có lời hẹn mỗi tháng viết thư cho nhau một lần, chia sẻ những điều mà chúng tôi nhìn nhận, thấu hiểu, những điều diễn ra xung quanh mình. Nhờ vậy mà cuộc sống tôi trở nên tươi tắn. Giờ học thể dục buồn tẻ vì phải chạy bộ một mình, những trò bắt nạt của đàn chị khóa trên, những lúc trực nhật bị bạn bè tát nước vào người… Tất cả những điều ấy tôi đã học cách chịu đựng và vượt qua khi mà trước đây tôi luôn có cậu bênh vực và bảo vệ. Tôi không viết vào trong thư vì không muốn cậu thêm phần muộn phiền. Tôi là đứa trẻ sắp sửa trưởng thành và tôi nghĩ mình cần phải mạnh mẽ để gặp lại cậu. Không biết cậu-của-nhiều-năm-sau sẽ thế nào nhỉ?

Mùa hè năm lớp Tám, tôi không còn nhận được lá thư nào từ cậu nữa. Một tháng, hai tháng rồi ba tháng. Bao mùa đông nối tiếp. Hoa rơi hoa rụng ngập lối. Tôi vẫn không có lấy một chút tin tức nào về cậu. Cậu biến mất không để lại chút dấu vết nào. Bố tôi tìm cách liên lạc với bố cậu nhưng hoài công. Những lá thư tôi gửi tôi cũng không biết cậu có nhận được hay chưa, nếu nhận rồi sao cậu không trả lời? Mẹ tôi nói chắc cậu đã có bạn mới nên không còn nhớ gì đến tôi nữa và bảo tôi đừng buồn, vô ích thôi. Tôi nghĩ, có lẽ vậy. Lần cuối cậu gửi thư cho tôi, cậu kể về trường học mới, bạn bè mới bằng những dòng chữ hưng phấn. Họ cùng nhau đi picnic, tán gẫu hàng giờ liền dưới gốc anh đào cổ thụ, cùng nhau thả hoa đăng mỗi dịp trung thu về hay ngắm pháo hoa vào đêm giao thừa…

Rồi cuối cùng tôi cũng quên lãng cậu.

Cho đến năm học tuổi mười tám, tôi luôn mơ những giấc mơ kỳ lạ. Lạ ở chỗ hình ảnh, địa điểm, con người tôi gặp trong mộng đều như nhau. Địa điểm là bãi cỏ hoang dại ở phía sau trường học, tôi nhìn thấy chàng trai áo trắng, mùi hương lưu ly phảng phất. Chàng luôn đứng xoay lưng về phía tôi, không cho tôi xem mặt. Giấc mơ vào đêm tháng Mười, gió buốt từng cơn. Chàng trai mang mùi hương lưu ly bước lại gần tôi, đeo chiếc mặt nạ cũng màu trắng nốt. Tôi chưa kịp nói gì thì chàng trai nắm tay tôi bay vút lên bầu trời. Tôi thấy mình mọc ra đôi cánh. Chúng tôi bay qua những tòa cao ốc, những ngọn đèn chằng chịt dây điện. Thành phố chỉ còn là một chấm nhỏ xíu, cách xa tôi đến hàng ngàn năm ánh sáng. Còn tôi lại đang rất gần những vì sao. Tôi còn có thể chạm vào chúng. Một luồn khí lạnh chạy xẹt qua người khiến tôi chao đảo như sắp rơi. Chàng trai áo trắng nhanh chóng níu tay tôi lại. Một sự ấm áp len nhẹ trong tim.

Chim nhỏ là tôi và chàng trai bay xuyên qua các tầng mây, bắt gặp ánh trăng huyền ảo. Ánh sáng trong vắt như giọt sương của vầng trăng tỏa ra khiến không gian mát dịu. Trong tôi trào dâng niềm phấn khích. Tôi còn chưa kịp tận hưởng hết niềm vui ấy, chàng trai đưa tôi trở về nhân gian… Giấc mơ kết thúc. Tôi choàng tỉnh, mồ hôi đầm đìa. Cạnh chiếc gối là một bông lưu ly màu tím.

Không chỉ trong giấc mơ mà ngay cả ban ngày, tôi dường như thoáng thấy bóng trắng cứ lượn lờ những chỗ có tôi và nhiều lần giải nguy khi tôi gặp vận xui. Ví như một ngày mưa tầm tã, tôi quên mang ô. Sân trường vắng tênh, còn lại mỗi tôi. Chiếc ô màu tím hoa cà để trên lan can hành lang có đề tên tôi. Chung quanh tôi chỉ là màn mưa giăng kín. Hương hoa lưu ly thoang thoảng đâu đây. Một lần khác, tôi sơ ý làm rơi cây viết máy mà bố tặng. Tôi quay lại để nhặt, không để ý chiếc mô tô phóng nhanh từ đằng xa. Hoảng hốt, tay chân tôi cứng đơ. Người đi đường hét lên. Tôi ngất đi. Khi tỉnh dậy tôi thấy mình nằm trong lùm cỏ, đầu gối lên tảng đá. Vẫn là mùi hương ấy, choáng ngợp tim tôi đến mức không thở nổi. Tôi bắt đầu sợ hãi và bất an trong lòng, thậm chí có đêm tôi thức trắng, không dám ngủ. Hai tròng mắt cứ nhìn chằm chằm ra bên ngoài ô cửa.

Hai tuần nữa lưu ly sẽ tàn. Thời điểm lạnh nhất trong mùa dần bước sang. Tôi đã giải đáp được giấc mơ kỳ lạ của mình. Chàng trai áo trắng chính là cậu bạn năm xưa mà tôi vô tình lãng quên chỉ vì nghĩ rằng cậu có bạn mới và không cần đến tôi nữa. Nhưng tôi đã nhầm. Cậu đã ở bên tôi suốt đêm sinh nhật lần thứ mười tám. Khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tôi không thể chạm vào người cậu.

Trong một lần hiến máu nhân đạo, cậu bàng hoàng nhận ra máu của cậu không thể sử dụng cho bất kỳ ai. Căn bệnh ung thư quái ác rút dần sức lực cậu. Đã có rất nhiều lần cậu gắng gượng mang lá thư ra bưu điện gần nhà để gửi cho tôi nhưng lần nào cậu cũng đều lịm đi. Mọi công sức, thuốc men của bác sĩ đều vô nghĩa. Cậu ra đi vào một đêm gió lạnh não nề. Vì không nỡ rời xa tôi nên linh hồn cậu cứ mãi vương vấn nơi hồng trần. Nghe xong câu chuyện cậu kể, tôi tự cảm thấy mình là một người bạn tồi tệ. Giá mà khi ấy tôi không quá vô tâm…

“Bây giờ tớ có thể thanh thản đi được rồi…” Cậu đặt bàn tay mình lên tay tôi. Những ngón tay không còn đan vào nhau. Cậu bảo tôi nhắm mắt rồi cậu cúi xuống. Có lẽ là nụ hôn tạm biệt, tôi nghĩ vậy và khép mi lại. Cánh hoa lưu ly tan nhẹ trên bờ môi.

Khi tôi mở mắt, cậu đã biến mất. Lần này cậu đi thật sự, không kịp đợi tôi nói lời xin lỗi. Những bông hoa tím ngát ngập trong gian phòng.

Hoa lưu ly còn là biểu tượng của những cuộc tiễn đưa không hẹn ngày về. Lần cuối cùng trước khi tàn, hoa bung nở thật đẹp. Mỏng manh. Dịu dàng. Như ký ức nụ hôn đầu chạm rất khẽ trên môi. Cơn gió thoảng qua, những cánh hoa bay tả tơi. Tôi đưa tay níu giữ. Cánh hoa tuột dần khỏi tầm tay, bay mãi lên thiên đường.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét