Thứ Tư, 16 tháng 9, 2020

Mùa hạ màu xanh




            Vào cái đêm mưa gió tuôn ào ạt, có một chuyện không vui xảy đến với Hạ Lam. Mẹ cậu ấy mất vì một cơn bạo bệnh. Dù đã được bố cho biết trước nhưng cậu vẫn hoàn toàn bất ngờ. Khi ấy chúng tôi chỉ mới tám tuổi quá nhỏ để hiểu hết nỗi đau của sự ly biệt. Ngày đưa tang mẹ, đôi mắt Hạ Lam trống rỗng, vô hồn. Cậu ngồi thừ người bên bậc cửa, hai hàng lệ chảy dài trên má. Cậu khóc vì đã mất đi người thân yêu nhất trong cuộc đời, khóc cho những tháng ngày sắp tới và suốt quãng thời niên thiếu không còn mẹ đưa đón, không còn được vỗ về, thủ thỉ trò chuyện trong đêm khuya. Giá như tôi có thể san sẻ phần nào nỗi buồn của cậu. Giá như tôi có thể làm một việc gì đó cho cậu trong lúc này dù chỉ là một lời an ủi. Nhưng tôi cũng giống như cậu, quá ngây thơ, quá non nớt, chỉ biết nhìn người lớn dần đem mẹ Hạ Lam khuất xa. Tôi cầm tay Hạ Lam, tay cậu lạnh buốt. Trong trí óc trẻ dại đó, tôi hiểu mình cần phải mạnh mẽ để cậu tựa vào…

            ***

            Mùa hạ ba năm sau…

            Sau mỗi lần tan trường, chúng tôi vẫn thường đi bộ trên con đường trồng đầy hoa dại hai bên để về nhà. Đi khoảng năm trăm mét, phía trước hiện ra một khu rừng nhỏ, cây cối xanh mát với hàng chục loài hoa khác nhau đu đưa cùng gió. Thường thì, Hạ Lam sẽ dừng bước, hái một bông và cài lên mái tóc ngố của cậu. Sau đó chúng tôi tiếp tục đi. Dạo ấy là vào mùa hạ, bằng lăng nở khắp lối đi. Con đường sỏi đá dưới chân chúng tôi ngập tràn một màu tím biếc. Bầu trời trong veo, được gột rửa bởi trận mưa đầu mùa đêm qua. Không khí vô cùng dễ chịu. Tôi như ngửi thấy mùi mưa quanh đây.

            Tôi và Hạ Lam học cùng trường nhưng khác lớp. Vì lớn lên bên nhau từ nhỏ nên chúng tôi rất thân thiết, đi đâu cũng có nhau. Vẫn như mọi buổi chiều khác, Hạ Lam sẽ kể cho tôi chuyện lớp học cậu ấy. Có một bài toán khó cô giáo bảo cả lớp phải giải ra trong vòng mười phút. Ai giải xong đúng và nhanh nhất sẽ được thưởng một viên kẹo bạc hà. Hạ Lam rất giỏi về toán học nhưng không hiểu sao bữa đó cậu sơ suất làm sai mất một ý. Vậy nên, dù là người giải xong trước, cậu vẫn không có thưởng. Chuyện này làm cậu bực mình suốt dọc đường đi.

            “Haha.” Tôi cười chế giễu. “Cho chừa cái tật hậu đậu.”

            Hạ Lam lườm tôi. Đi thêm một đoạn nữa là tới đường ray xe lửa. Không có tàu nên chúng tôi tha hồ chạy nhảy, rượt đuổi trên đường ray mà không sợ tiếng còi tàu làm cho giật mình. Trên các nhánh cây phát ra âm thanh du dương từ các bạn ve sầu. Khúc nhạc mùa hạ gợi lên trong lòng tôi những nỗi niềm. Một năm học sắp kết thúc. Nắng chiều hanh hao in bóng chúng tôi xuống mặt đường. Trong thế giới của tôi, chỉ có mùa hạ và cô bạn hàng xóm dễ mến cùng tôi trải qua thời thơ ấu. Ký ức đó đẹp như một bức tranh cổ tích. Đẹp và mỏng manh đến mức mỗi lần chạm tay vào những điều cũ xưa, tôi phải nhẹ nhàng nếu không chúng sẽ tan vỡ.

            Kể từ sau khi mẹ Hạ Lam qua đời, cậu trở nên mạnh mẽ và cứng rắn hơn, không còn là cô gái ưa khóc nhè và sợ sệt như lúc trước nữa. Cậu hay cười và đôi lúc ngồi ngẩn ngơ, cầm tấm ảnh của mẹ. Vì cậu ngồi xoay lưng, đối mặt với khung cửa sổ nên tôi không biết cậu có khóc hay không. Nhưng tôi luôn luôn mong rằng cậu sẽ kiên cường để mà bước tiếp.

            “Tớ muốn ở trên thiên đường kia, mẹ sẽ hạnh phúc vì tớ. Từ giờ trở đi tớ sẽ không làm cho mẹ buồn nữa dù tớ biết nói ra những lời này vào thời điểm này là quá muộn.”

            Tôi không hiểu lắm những gì Hạ Lam vừa bộc bạch. Dù gì thì chúng tôi vẫn chỉ là những đứa trẻ ngây ngô cần được quan tâm và chăm sóc.

            Bằng lăng rụng thật nhiều. Hạ Lam cúi nhặt. Tôi hỏi cậu nhặt để làm gì thì cậu đáp để ép vào trang vở cho đẹp. Khi bằng lăng khô đi chúng ta sẽ nhớ về nhau.

            “Đưa vở cậu đây.”

            Tôi mở cặp lấy ra một quyển vở không dùng đến đưa cho Hạ Lam. Cậu xếp từng bông vào chính giữa cuốn vở sau đó dùng tay ép thật chặt. Một cơn gió vừa ào qua thổi bay những cánh hoa lên không trung, càng lúc càng cao. Hạ Lam nheo mắt nhìn, đột nhiên hỏi tôi. “Có khi nào hoa sẽ chạm tới thiên đường không, Huy?”

            Mãi về sau tôi vẫn không trả lời được câu hỏi của Hạ Lam. Nó mang hơi hướng kỳ ảo và huyền bí.

            ***

Hạ Lam có một bộ óc thông minh và một trí nhớ rất tốt. Mỗi lần học chung nhóm với cậu, tôi luôn là người tính ra kết quả sau cùng trong khi đó cậu ấy chỉ áp dụng phương pháp đơn giản và giải một cách nhanh chóng. Cậu có thể nhớ hết những gì cậu từng đọc qua một lần. Ví như tốc độ ánh sáng trong vũ trụ, vận tốc của một đoàn tàu, những điểm nổi bật trong thời kỳ tiền sử… Chúng tôi thường xuyên trao đổi cho nhau những thông tin mà đối phương biết được. Giữa hai đứa tôi có vài nét tương đồng. Ba tôi và ba cậu cùng làm chung trong một công ty. Tan sở hai ông bố đến trường đón chúng tôi. Mẹ tôi cũng rất quý Hạ Lam, bà thường làm bánh rồi bảo tôi đem sang nhà cậu. Chúng tôi mang ghế ra ngoài sân vừa ăn bánh vừa ngắm sao trời. Ba cậu đi làm sáng tối, cậu phải thường xuyên ở nhà một mình nhưng cậu không hề khóc. Hạ Lam mạnh mẽ hơn tôi tưởng. Có nhiều lúc tôi cảm giác cậu là một loài cây luôn vươn lên dù cho xung quanh toàn là đất đá khô cằn. Nhưng tôi biết cậu đang cố gắng đè nén. Trên đĩa bánh chỉ còn lại duy nhất một cái, Hạ Lam bẻ đôi chia cho tôi một nửa. Cậu cười long lanh, đút miếng bánh vào miệng. Bỗng chốc tôi thấy xung quanh mình những vì sao đang rơi, chúng rơi thật đẹp, thật lung linh. Vào giây phút ấy, tôi tự nhủ với bản thân mình sẽ không để Hạ Lam đơn độc, sẽ làm cho cậu sống vui cười mỗi ngày. Thế nhưng tôi lại không làm được.

Tôi vẫn còn nhớ như in hôm ấy tới lượt Hạ Lam trực nhật. Học sinh về hết, sân trường vắng lặng chỉ có tiếng chổi sột soạt phát ra từ phòng học của Hạ Lam. Tôi định qua lớp cậu giúp cậu một tay nhưng nhóm bạn của tôi rủ tôi đi đá bóng. Bọn chúng nói nếu tôi đá vào lưới chỉ một quả sẽ cho tôi làm cầu thủ chính thức, không còn dự bị nữa. Bóng đá là niềm đam mê của tôi. Nghe vậy tôi bỏ mặc Hạ Lam chạy đi chơi cùng tụi bạn. Khi bóng chiều nhập nhoạng, sao chiều nay lại mau tối thế nhỉ? Tôi quay về trường xem thử Hạ Lam đã về chưa. Các phòng học rất tối. Bác bảo vệ nói rằng mới vừa cúp điện. Tôi hốt hoảng, Hạ Lam rất sợ bóng tối. Tôi cuống quýt chạy đi tìm cậu. Các dãy phòng lạ hoắc. Hình như tôi chạy sang dãy B. Quỷ quái thật, sao ngay trong thời điểm quan trọng này, tôi lại không nhớ Hạ Lam học phòng nào. Bình tĩnh, tôi hít thật sâu sau đó quay trở lại. Cuối cùng thì tấm bảng đề A3 cũng hiện ra. Tôi chạy ào vào, nhìn quanh. Hạ Lam ngồi bó gối, đầu cúi gục. Bờ vai cậu ấy run nhẹ.

Tôi cõng Hạ Lam về. Cậu thiếp đi trên lưng tôi. Những lúc như vậy tôi thấy cậu thật đáng thương và yếu ớt. Vẻ ngoài mạnh mẽ giả tạo theo gió cuốn đi. Sẽ không bao giờ tôi quên đi những giọt nước mắt trong veo như pha lê của Hạ Lam.  

Nhớ để biết cậu ấy quan trọng với tôi đến chừng nào.

***

Hạ Lam là cô bạn duy nhất tôi có thể tin cậy và sẻ chia những vui buồn trong cuộc sống cũng như trong học đường. Chẳng hạn như: từ thầy giáo dạy thể dục lớp tôi thích phạt học sinh nhảy ếch, hạt mầm oải hương trồng trong chậu đặt ở phòng thí nghiệm sinh vật đã bắt đầu nhú lên cây con bé xíu cho đến việc tôi mải chơi để ai đó lấy trộm đôi giày mà tôi thích nhất. Giờ ra chơi tôi rủ Hạ Lam xuống căng tin mua hai gói ô mai sau đó chúng tôi đi dạo quanh sân trường.  Mỏi chân thì ngồi dưới tán cây phượng ra rả ôn bài. Chúng tôi có cùng sở thích đều mê truyện tranh. Những ngày chẵn trong tuần tôi và Hạ Lam đến thư viện nằm trên tầng hai, ôm một chồng truyện tới một góc kín đáo, ít ai qua lại, lấy từng cuốn đọc.

Có khi chúng tôi ngủ quên ở đó đến khi tiếng trống đánh tan học vang lên, chúng tôi mới giật mình tỉnh giấc vội trả sách cho cô thủ thư. Góc ngồi ấy rất thoải mái và lý tưởng lại gần cửa sổ. Nắng luôn chiếu vào. Nắng hạ dịu dàng, tinh nghịch đậu trên mí mắt Hạ Lam khiến cậu tỏa sáng như viên ngọc thủy tinh trong suốt. Chúng tôi đặt tên cho nơi đó là Góc nắng ấm. Góc nắng ấm lưu giữ từng khoảnh khắc đáng nhớ và nhí nhố của hai chúng tôi. Những bức hình Hạ Lam tự sướng, cây bút chì có gắn hình chú mèo Kitty tôi giấu trên bệ cửa sổ, Hạ Lam tìm không thấy quay sang cấu vào vai tôi đau điếng.

Có một điều Hạ Lam không biết, tôi vẽ một bức chân dung về cậu với hai bím tóc được thắt gọn gàng hai bên. Đó là bí mật tôi giữ cho riêng mình. Những ngày bên Hạ Lam thật yên bình và trong trẻo như những đốm nắng đầu hạ ngọt lịm vương trên môi cậu ấy. Bao mùa hạ rủ nhau đi qua, chúng tôi lẳng lặng song hành cùng nhau trên lối mòn quen thuộc đến trường không những thế tôi còn muốn nắm tay cậu bước vào đời.

Cho đến một hôm Hạ Lam nói với tôi khi cả hai đang đứng nhìn đoàn tàu chạy ngang qua. Tôi chăm chú nhìn nên không nghe thấy cậu nói gì. Các toa nối tiếp nhau lần lượt lướt qua trước mắt tôi. Mặc dù đã được biết tàu hỏa là một trong những phương tiện dài nhất nhưng tôi không nghĩ là chúng lại dài như thế, như vô tận, chạy mãi mà không nhìn thấy toa cuối cùng. Tôi cảm thấy thích thú giống như vừa phát minh ra loại xe hơi không người lái vậy.

Đoàn tàu dần xa, chỉ còn lại làn khói bay mịt trời. Hạ Lam bỏ đi. Tôi chạy theo níu tay cậu bảo cậu hãy nói lại điều muốn nói. Cậu ngước đôi mắt tròn xoe nhìn tôi, khẽ thì thầm. Tôi nghe tiếng cậu hòa quyện trong gió.

“Ba tớ dự định sẽ chuyển công tác…”

Chuyển công tác? Cụm từ này vang vọng mãi trong đầu tôi. Điều đó có nghĩa là hai bố con Hạ Lam sẽ chuyển nhà. Tôi chưa bao giờ nghĩ Hạ Lam sẽ rời khỏi con phố nhỏ đong đầy ký ức này để đến sống ở một vùng đất khác. Chúng tôi cùng lớn lên bên nhau từ thuở bé nay bỗng dưng cách xa đôi nơi, tôi nghe sống mũi mình se cay. Chúng tôi vẫn là những đứa trẻ chưa trưởng thành chỉ mới lớn hơn ngày hôm qua một chút nên không thể ngồi thẳng thắn nói chuyện với các bậc phụ huynh. Chỉ có thể lặng im mà dần rời xa nhau. Tôi nhìn khung trời biếc xanh, nhớ lại lời Hạ Lam, hình như cậu chỉ nói là dự định chứ chưa chắc chắn. Trong đầu tôi thắp sáng tia hy vọng nhỏ nhoi.

***

Một tối muộn, mưa rơi lất phất, ba của Hạ Lam đi công tác xa. Nghĩ đến cảnh một mình Hạ Lam trong căn nhà trống trải, tôi bèn xin phép mẹ, cầm ô sang nhà cậu. Chúng tôi lại kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện: chuyện học hành, chuyện trường lớp, những ước mơ của chúng tôi và cả chuyện có một chú mèo hoang đi lạc chiều nào cũng mò vào nhà bếp của Hạ Lam tìm thức ăn. Cậu yêu động vật nên không nỡ đuổi nó đi nhưng giữ lại nuôi càng không được vì ba cậu chắc chắn sẽ không đồng ý.

Dưới ánh đèn vàng vọt, chúng tôi ngồi giữa nhà làm bài tập. Được một lát, tôi ngẩng đầu lên xem thử Hạ Lam làm tới đâu. Cậu hí hoáy viết bài tập văn, tóc mái cậu lòa xòa trước trán. Quả tim trong lồng ngực tôi dường như đập rất nhanh. Tình cảm đó chưa đủ chín chắn để có thể gọi là tình yêu nhưng sự thật là tôi rất quý mến Hạ Lam và tôi cũng cảm giác được điều ngược lại từ cô bạn. Chỉ cần có Hạ Lam ở bên, tôi tin mình có đủ dũng khí để vượt qua sóng gió. Tôi không biết điều gì sẽ đón chờ chúng tôi ở phía trước, có thể chúng tôi sẽ trở lại như lúc xưa cũng có thể chúng tôi sẽ phân ly, mỗi người tự tìm con đường riêng. Nếu quả thực có một ngày Hạ Lam sẽ phải chuyển nhà, tôi chỉ còn cách thầm chúc cậu luôn bình an trên muôn nẻo đường đời.

“Này, tớ đói rồi.” Tôi dùng bút gõ nhẹ lên tay Hạ Lam.

Hạ Lam ngừng viết, xoa bụng. “Ừ, tớ cũng đói.”

“Nhà cậu còn gì ăn không?” Tôi xếp sách vở lại.

“Để tớ vào trong bếp coi thử.” Hạ Lam chạy vào rồi chạy ra bảo rằng không còn gì. “Nhưng trong tủ lạnh còn bột mì, chúng ta có thể làm bánh.”

“Ý hay đó.” Tôi tán thành dù cho tôi chưa lần nào làm bánh.

Hai đứa trẻ ở trong gian bếp, quậy tưng mọi thứ lên. Hạ Lam đập trứng gà bỏ vào tô sau đó nhào bột mì. Tôi đứng bên nhìn, thỉnh thoảng chạy đi lấy đồ cho Hạ Lam khi cậu gọi. Vì đây là lần đầu tiên chúng tôi làm nên không biết bắt đầu từ đâu. Góc bếp sạch sẽ dưới bàn tay của chúng tôi trở thành bãi chiến trường: bột mì văng tung tóe, vỏ trứng gà, hộp sữa vứt đầy bàn.

“Còn kiwi không?” Hạ Lam hỏi.

Tôi mở tủ lạnh và nói không còn. Nguyên liệu thiếu, tay nghề kém cỏi, chúng tôi không tài nào đoán được món bánh mà chúng tôi làm ra có tên gọi là gì. Nửa tiếng sau, bánh được đem ra. Vì Hạ Lam vặn lửa hơi nhiều nên một bên bánh bị cháy xém. Nhưng thôi kệ, có còn hơn không. Chiếc bánh tuy bị cháy nhưng phần bên trong lại ngọt vô cùng.

Khoảng hơn mười giờ, chúng tôi leo lên sân thượng, tìm một nơi khô ráo để nằm. Mưa đã tạnh. Không có lấy một vì sao nào hết. Ánh trăng lấp ló đằng sau đám mây mù chưa tan. Không hiểu sao mỗi lần ngước nhìn bầu trời đêm, tôi lại thầm mong sao băng sẽ xuất hiện để tôi nguyện ước. Có lẽ vì sao băng luôn mang đến bao điều may mắn.

***

Thời gian trôi nhanh, chúng tôi bước vào tuổi mới lớn. Chuyện ba Hạ Lam chuyển công tác, tôi không nghe cậu nói gì nữa, ngỡ rằng ba cậu đã thay đổi ý định.

Một tối mùa hạ năm lớp chín, Hạ Lam gọi điện. Thật bất ngờ vì hiếm khi nào chúng tôi trao đổi bài học hay nói chuyện qua điện thoại cả. Nhà tôi và nhà Hạ Lam sát vách, có gì cần nói chúng tôi chỉ việc chạy qua chạy lại. Dù mệt nhưng tôi rất vui vì được nghe giọng của Hạ Lam.

“Huy à, gia đình tớ sẽ phải dọn nhà, ba tớ đã quyết định rồi…” Hạ Lam nói rất nhỏ tưởng chừng như cậu đang thì thầm với chính mình. Nhưng tôi nghe không sai lệch chữ nào. Toàn thân tôi đột nhiên đông cứng lại, tay nắm chặt ống nghe mà không biết phải nói gì. Chúng tôi sẽ phải xa nhau, biết chi đến ngày gặp lại. Giả dụ có gặp lại đi chăng nữa, khi ấy chúng tôi đều đã lớn, đều có một cuộc sống riêng, liệu rằng chúng tôi có còn nhận ra nhau, yêu thương khi xưa có vẹn nguyên như thuở ban đầu?

Tôi cúp máy, thẩn thờ đi lên lầu. Mẹ tôi có hỏi nhưng tôi không nhìn thấy bà. Cầu thang hôm nay sao dài thế, đi mãi mà không tới phòng. Tôi thật không hiểu nổi suy nghĩ của người lớn. Thời gian vừa qua chẳng phải hai bên gia đình chúng tôi sống rất tốt đẹp sao, tại sao đến phút cuối lại làm mọi chuyện trở nên tồi tệ?

Tôi và Hạ Lam còn một ngày để ở bên nhau. Vẫn là con đường ấy, chúng tôi đi cạnh nhau, không ai nói với ai tiếng nào. Hạ Lam còn buồn hơn tôi. Tôi đã từng nghĩ rằng mình phải trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, bản lĩnh để che chở Hạ Lam, là chỗ dựa vững chắc cho cậu trong những lúc va vấp. Nhưng giờ đây, tôi không ở bên cạnh Hạ Lam, ai sẽ bảo vệ cậu, ai sẽ trò chuyện cùng cậu những câu chuyện không đầu không đuôi mà lại vô cùng sinh động và thi vị. Dù Hạ Lam có cứng rắn, kiên cường tới đâu thì cậu vẫn là con gái, rất cần một bờ vai.

***

Một ngày u ám, Hạ Lam theo ba ra sân ga. Mưa nhỏ giọt từng hạt, từng hạt. Vẫn còn đến hai mươi phút nữa tàu mới khởi hành, chúng tôi nắm tay nhau đi dạo loanh quanh đâu đó.

“Nhớ thỉnh thoảng viết thư cho tớ đấy nhé!” Tôi nói, giọng nhẹ tênh.

Ngày chia tay mưa rơi cũng buồn. Bầu trời hôm ấy thật ảm đạm và thê lương. Tôi như không còn thấy màu xanh của bầu trời nữa nhưng mùa hạ vẫn xanh mãi trong lòng tôi. Con đường nhựa ngập tràn bóng bóng mưa. Nhân viên thông báo tàu sắp chạy. Dù không đành lòng nhưng tôi vẫn buông tay Hạ Lam để cậu bước lên tàu. Hạ Lam nhoài người ra ngoài cửa sổ, nhìn tôi thật lâu. Cậu không nói lời từ biệt. Chúng tôi chỉ tạm thời xa nhau thôi, một ngày nào đó, năm năm hoặc mười năm, Hạ Lam sẽ quay trở về. Nên chúng tôi không cần phải nói câu tạm biệt.

Đoàn tàu dần lăn bánh. Mùa hạ đi rồi. Mình tôi đứng chơ vơ giữa sân ga, nghe mưa hát mà lòng chợt thổn thức.

***

Năm học mới đến, mọi thứ với tôi hoàn toàn lạ lẫm. Ngôi trường, bạn bè, thầy cô… tất cả đều xa lạ. Càng buồn hơn khi tôi một mình đến trường. Dù có nhớ nhung thì tôi vẫn phải đối mặt với những thàng ngày sắp tới. Tôi ghi danh vào câu lạc bộ bóng đá. Ngoài giờ học ở lớp, tôi cùng các thành viên trong câu lạc bộ luyện tập, tham gia các hoạt động tình nguyện.

Tôi cất Hạ Lam trong một góc của trái tim. Tôi sẽ không quên cậu ấy. Hồi ức mà chúng tôi có được tựa như chiếc cầu vồng rực rỡ sau mưa. Chẳng có lý do gì để tôi lãng quên quá khứ dù cho quãng thời thơ ấu sẽ không bao giờ trở lại… Có đôi lúc tâm hồn lắng dịu, tôi nhớ về cậu. Ở vùng đất mới, cậu sống ra sao?

Cấp ba tôi học trên thành phố mướn nhà trọ gần trường chỉ đi bộ khoảng hai trăm mét là tới. Sáng sớm, tôi còn đang ngái ngủ bỗng nghe tiếng gõ cửa dồn dập. Tôi đầu bù tóc rối ra mở cửa. Bộ dạng luộm thuộm của tôi đã làm bà chủ nhà trọ một phen khiếp vía. Bà trao lá thư cho tôi sau đó tôi còn thấy nụ cười mỉm trên môi bà.

“Cháu cảm ơn ạ!” Tôi nói rồi đóng sập cửa lại. Cầm lá thư trên tay, nhìn tên người gửi là Hạ Lam được tô đậm bằng mực màu hồng, tôi quá phấn khích, nhảy tưng tưng khắp phòng. Tôi bóc thư ra đọc. Nét chữ tròn trịa.

Chào cậu, Huy!

Xin lỗi vì đến tận bây giờ mới gửi cậu lá thư đầu tiên. Ngôi nhà mà ba tớ mua có nhiều chỗ mục nát và cũ kĩ nên ba và tớ sửa sang lại mất gần một tuần. Vất vả một chút nhưng rất vui. Ban đầu tớ thấy không quen, cô đơn và cả lạc lõng nữa. Vì nhịp sống ở đây quá hiện đại và ồn ào, con người sống vội vã, chứ không bình lặng, chậm rãi như thị trấn của chúng ta. Sống một thời gian tớ dần thích nghi được với môi trường mới. Bạn bè, thầy cô biết tớ từ vùng khác tới nên nhiệt tình giúp đỡ tớ rất nhiều. Ở đây giá cả đắt đỏ, một đôi giày lên đến mấy trăm nghìn. Các trung tâm mua sắm, khu giải trí, những quán cà phê sang trọng… tớ vào hết rồi. Tớ choáng ngợp vì những món đồ ở đó. Vì ba đang bắt đầu công việc mới nên tớ chỉ có thể ngắm nhìn, không thể tậu về làm của riêng được. Khi nào cậu lên đây tớ sẽ dẫn cậu đi tham quan và uống cappuccino, cực ngon. Sống như vậy mới gọi là cuộc sống. Còn nhiều thứ tớ muốn kể với cậu nhưng giờ tớ phải học rồi, hẹn cậu dịp khác nhé.

                            Hạ Lam tái bút

Tôi dựa người ra sau ghế, thở một hơi dài, buồn vui lẫn lộn. Vui vì Hạ Lam sống rất tốt, vậy là tôi an lòng. Buồn vì Hạ Lam không còn là cô bạn mà tôi quen biết. Trong bức thư cậu chỉ kể về cuộc sống xa hoa nơi ở mới. Phải làm sao đây khi cậu mải vui chơi quên lối về? Con đường cậu bước rải đầy hoa hồng nhưng ánh sáng lộng lẫy kia sẽ nuốt chửng cậu đấy, Lam ạ!

Sắp đến giờ tham gia sinh hoạt câu lạc bộ định kỳ, tôi lấy một cuốn vở trên bàn cất lá thư vào trang giữa. Những cánh bằng lăng rơi xuống. Dĩ vãng trỗi dậy trong tôi. Lúc dọn sách vở để lên thành phố học, không biết vô tình hay hữu ý tôi bỏ tất cả những quyển còn dùng được vào trong ba lô. Và quyển vở ký ức êm đềm đã theo chân tôi đến tận bây giờ. Hạ Lam từng nói rằng khi bằng lăng khô đi, chúng ta sẽ nhớ về nhau. Có thật không, hay chỉ mình tôi nhớ cậu?

***

Kết thúc học kỳ hai của năm lớp mười một, tôi đạt điểm số cao và nằm trong Top 100 học sinh có cơ hội nhận học bổng của Liên bang Nga. Niềm vui sẽ trọn vẹn và ý nghĩa hơn nếu tôi sẻ chia với Hạ Lam. Gửi thư thì ít nhất hai ngày Hạ Lam mới nhận được còn gọi điện thì tôi không muốn. Những điều xung quanh sẽ khiến cậu phân tâm. Niềm vui sẽ đứt đoạn. Chỉ còn một cách duy nhất, tôi mua vé tàu đến thành phố cậu sống ngay trong buổi chiều hôm ấy.

Ngồi trên tàu, tôi rút chiếc điện thoại đã cũ của mẹ để lại nhưng vẫn xài được, bấm dãy số như trong thư gọi cho Hạ Lam. Một hồi chuông, hai hồi chuông sang hồi chuông thứ ba, giọng nói lanh lảnh cất lên. Tôi nhận ra giọng của Hạ Lam. Cậu hỏi tôi có việc gì.

“Tớ muốn báo cho cậu một tin vui.”

“Tin gì?”

“Gặp nhau rồi nói, tớ đang trên đường đến chỗ cậu đây, cậu có thể ra sân ga đón tớ được không? Nửa tiếng nữa thôi.”

Hạ Lam ngập ngừng một lát rồi “Ừ”. Tôi có cảm giác cậu không muốn tôi đến. Từ bao giờ tình cảm của chúng ta lại trở nên nhạt nhẽo như thế. Tôi tắt máy, ôm chặt ba lô trong lòng. Hy vọng tàu sẽ vào ga lúc bảy giờ. Bên ngoài trời mưa rất to. Từng giọt quật mạnh lên tấm cửa kính rồi chảy xuống những đường ngoằn ngoèo, quanh co.

Tiếng loa phát thanh. Vì trời mưa nên tàu sẽ chạy chậm lại, có thể sẽ vào ga muộn hơn dự tính. Mong quý khách thông cảm. Tôi nôn nóng, lòng bứt rứt không yên. Nếu quá bảy giờ Hạ Lam không thấy tôi có khi nào cậu sẽ cho là tôi nói giỡn. Niềm tin bị đem ra đùa cợt hẳn cậu ấy sẽ rất giận dữ và không muốn nhìn mặt tôi nữa.

Bảy giờ mười lăm. Hạ Lam, cậu sẽ chờ tớ chứ?

Bảy giờ ba mươi. Hạ Lam, xin cậu đừng bỏ về nhé!

Bảy giờ bốn lăm, tàu rẽ vào nhà ga. Tôi mừng quýnh nhảy xuống ngay mặc cho mưa tuôn xối xả. Tôi chạy khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Hạ Lam đâu. Chạy mệt, tôi dừng lại, chống tay lên đầu gối, thở hổn hển. Mưa làm mắt tôi nhòe đi. Xung quanh mờ nhạt.

Bỗng có một bàn tay đặt lên vai tôi từ phía sau. Người Hạ Lam ướp nhẹp, tóc xõa ra bị nước mưa làm cho dính bết vào nhau. Cậu mặc chiếc váy caro, đi giày búp bê. Tôi ngỡ ngàng trong thoáng giây. Hạ Lam thay đổi quá nhiều. Lúc đầu tôi còn định ôm cậu nhưng khi thấy hình dạng kiểu công chúa của Hạ Lam, tôi ngưng ngay ý định đó lại. Trước mặt tôi không phải là cô nhóc nghịch ngợm, năng động của ngày xưa mà thay vào đó là hình tượng thục nữ đằm thắm, dịu dàng.

Chúng tôi ngồi ở chiếc ghế duy nhất bên ngoài nhà ga. Nhờ có ánh đèn chiếu ra từ phòng của nhân viên bán vé mà tôi nhìn thấy rõ gương mặt Hạ Lam, xinh xắn và đáng yêu vô cùng. Tôi quên mất cậu đã là thiếu nữ. Sau khi tôi chia sẻ niềm vui học tập với cậu, cậu chúc mừng rồi đột nhiên nói một câu khiến tôi bàng hoàng.

“Tớ muốn quên quá khứ.”

Tôi nhìn Hạ Lam không chớp mắt. Tiếng mưa át đi giọng nói cậu nhưng tôi vẫn nghe rõ từng chữ.

“Tớ cần phải sống cho hiện tại và tương lai. Cậu hiểu mà, phải không Huy?”

Tôi lặng người đi thật lâu sau đó thở hắt ra. Đó là sự lựa chọn của Hạ Lam. Tôi không có cách gì ngăn cản dù cho tình yêu của tôi dành cho cậu nhiều như những vì sao trên trời. Nâng mặt Hạ Lam lên, tôi nói. “Có thể hứa với tớ một điều không, hãy tỉnh táo trước mọi cám dỗ khi không có tớ ở cạnh.”

Cái gật đầu kiên định của Hạ Lam khiến nỗi bất an trong tôi dần vơi. Tôi cúi xuống hôn lên bờ môi đang run vì lạnh. Nụ hôn tạm biệt. Giá như lúc này tôi có thể chìm đắm trong bản nhạc bất hủ Kiss the rain, trải lòng mình bằng tiếng piano da diết.

Tôi bỏ chạy, không ngoảnh đầu lại. Mưa vẫn rơi không ngừng. Cứ thế tôi chạy xuyên qua màn mưa, tự nhủ hãy khóc đi để cơn mưa cuốn trôi bao nỗi xót xa.

***

Mùa hạ tuổi hai mươi.

Chúng tôi không còn gặp lại nhau kể từ cơn mưa năm ấy, chính thức trở thành hai người xa lạ thân thuộc. Hạ Lam có giấc mơ riêng của cậu ấy còn tôi là một kẻ lãng du bên đời cậu mà thôi.

Khi thương yêu hóa thành kỷ niệm, chỉ có nỗi nhớ ở lại. Cả tôi và Hạ Lam đều bỏ lỡ mất một mùa thương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét