Thứ Năm, 17 tháng 9, 2020

Tinh cầu cô đơn giữa ngân hà


            (Bài đăng trên Mực Tím)


Ngôi làng nhỏ nằm im lìm trong bóng chiều tà. Những hạt bồ công anh theo gió bay khắp đất trời. Màu trắng của hoa quyện với ánh tịch dương đỏ thẫm tạo nên một bức tranh không gian huyễn hoặc. Tôi rời khỏi nhà, bước xuống con dốc thoai thoải, nghe hương sắc mùa hạ rơi trong ánh trời chiều nhàn nhạt. Mùa này bồ công anh nở rộ, trắng muốt, tinh khôi. Tôi bước thẩn thờ, bàn chân chậm rãi. Lòng không vui cũng chẳng buồn, chỉ là vào khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống ngôi làng nhỏ quê mình lại thấy tim xốn xang lạ kỳ.

Tôi bắt gặp An ngồi bó gối trên thảm cỏ ngát xanh, xung quanh bồ công anh nở ngập lối. Nhà An cách nhà tôi hai dãy. Mẹ An mất khi cô 13, An ở cùng ba và bà nội. Căn nhà lúc nào cũng yên ắng khiến tôi có cảm giác như là căn nhà bỏ hoang vậy. An ít nói, không có nhiều bạn bè. Tôi luôn thấy An đi về một mình, cô đơn lắm. Như ngay lúc này đây bờ vai cô độc ấy khiến sống mũi tôi se cay. Mái tóc cắt ngắn ngang vai bay loà xoà trong gió. Đôi mắt An thật buồn và sáng như hai vì sao nhỏ giữa ngân hà. Tôi muốn bắt chuyện với An nhưng cô bạn cứ lảng tránh, thu mình trong chiếc vỏ ốc do chính An tạo ra, không tiếp xúc cũng chẳng có mơ ước gì.

Lần đầu biết An, tôi đã nghĩ An thật lạ mãi đến sau này tôi mới biết An sống khép kín là vì cái chết của mẹ mình khiến cô áy náy vô cùng. Ngày mẹ An qua đời cũng là ngày sinh nhật An. Vì thế mỗi năm đến sinh nhật, An ra mộ mẹ, quỳ mãi đến khi mặt trời lặn dần mới chịu về.

Tôi bước ngang qua An, đi một đoạn rồi ngoái đầu lại tự hỏi An đang nghĩ gì. Chiều nào tôi cũng thấy An ngồi ở đó, trên thảm cỏ mướt xanh và dưới vòm trời bao la. Đôi mắt long lanh nhìn xa xăm vào khoảng không vô định nào đấy. Tôi ngắt một đoá bồ công anh, chờ trời nổi gió rồi dùng hết sức thổi thật mạnh. Hoa bay đi, bay về phía An ngồi. An ngẩng lên, nhìn chăm chú. An đưa tay ra đón lấy, hoa trượt qua kẽ tay bay mất.

“Những kí ức buồn thương cũng giống như bồ công anh vậy, sẽ có một ngày chúng rời khỏi mình.”

Nghe giọng tôi, An quay sang, nhìn tôi bằng cặp mắt tròn xoe. Những hạt hoa in trong đáy mắt An lấm tấm như những ngôi sao trên trời. Tôi ngồi xuống cạnh An, cùng cô bạn ngắm mây hồng trôi lơ đễnh phiêu du tứ phía. Hoàng hôn tắt lụi, An đứng lên cúi đầu chào tôi và đi về phía con dốc thoai thoải, trong cơn gió mát lành, trong hương thơm thanh khiết và rơi cả vào trong giấc mơ tôi. Bóng dáng nhỏ bé liêu xiêu bước lên dốc như mang hết những ưu tư nặng trĩu vào người. Tôi tiếp tục bước dạo. Gió thổi mơn man theo triền dốc giống như giai điệu của một bản nhạc du dương được đệm bằng piano. Mảnh trăng lấp ló đằng xa, xung quanh nó là những ngôi sao nhỏ xíu trắng ngần. Con đường chìm vào bóng tối tĩnh mịch. Đèn đường hỏng, người ta vẫn chưa sửa lại. Chỉ có ánh sáng phát ra từ những ô cửa sổ đã phủ bụi mờ theo năm tháng.

Ăn cơm xong, tôi chạy ra cửa hàng gần nhất mua hai que kem khác loại rồi chạy sang nhà An. Cô bạn ngồi ngoài hiên. Tôi đưa An que kem vị vani. Tôi tìm kiếm những câu chuyện để nói với An, dập tắt bầu không khí nặng nề chung quanh. Ở lớp, An ngồi dãy bên kia, tôi dãy bên này. An chỉ vào lớp khi chuông vừa reng. Giờ ra chơi thì đọc sách ở thư viện. Nhiều lúc muốn gần gũi An, hỏi han vài câu mà chẳng có cơ hội. Nhưng ngay lúc này An ngồi kế bên tôi, thật gần nhưng tôi lại nói những câu vô thưởng vô phạt rằng An đã làm Toán chưa, có câu nào khó hiểu không đến cả chính tôi cũng cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng. Cơn gió nào vừa thoảng qua làm tóc ai bay phấp phới. Bóng trăng in xuống khoảnh sân trước hiên nhà An. Tôi khều vai cô bạn bảo rằng tối mai mình sẽ lại đến vì hôm nay tôi đã được nhìn thấy An cười, nụ cười mỉm nhẹ như sương đêm. Môi An mấp máy định nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Tôi không hỏi nhiều, vẫy tay tạm biệt An và rời đi.

Trời đen thẫm, thấp thoáng những ánh sao. Tôi nhảy chân sáo trên đường, lòng vui rộn ràng. Hương cỏ thơm nồng. Hương bồ công anh dìu dịu. Ngọn gió đang ca hát, hát về những nơi nó từng đi qua. Một buổi tối mùa hè thật dễ chịu. Trong tim An cất giữ một kí ức buồn mà suốt nhiều năm qua An chẳng thể nào nguôi ngoai. Tôi tự nhủ sẽ nhấc bổng những kí ức ấy ra khỏi người An để cô có thể vui vẻ mỗi khi đến sinh nhật mình.

***

Sau buổi học cờ vua ở câu lạc bộ, tôi có ý định sang nhà An. Nắng tắt trên con đường. Giữa lưng chừng dốc, vài cánh hoa bay lơ lửng. Tôi dừng lại ngắm một lát rồi đi tiếp và rẽ ở đầu con dốc. Ngôi nhà im ắng như bỏ không hiện ra với những bức tường loang lổ. An ngồi đọc sách bên cửa sổ. Dáng ngồi nho nhã. Đôi mắt như hai viên tinh cầu nhỏ trên trời đêm. Tất cả được thu lại như một đoạn phim ngắn trong trí óc tôi. Bầu trời chiều nay nhiều mây, sà xuống ôm trọn lấy dãy núi xanh xám nơi hoàng hôn đang chuẩn bị chìm vào giấc mộng của đêm. Cơn gió lọt vào hẻm vắng làm cho chiếc chuông gió treo trên cửa sổ nhà An kêu tơ rinh, tơ rinh. Chuông gió đã cũ, nhạt màu nhưng âm thanh phát ra vẫn trong trẻo. Thường thì lúc gần nhau, chúng tôi chẳng nói gì nhiều. An đọc sách còn tôi thì chơi game đến khi ngân hà bung nở những vì tinh tú trắng muốt khắp màn đêm đen kịt tôi mới về nhà mình ăn cơm. Những buổi chiều yên ả cứ thế trôi qua, tưởng chừng như vô vị nhưng với tôi thì điều đó giống như một mảnh kí ức rực sáng trong mùa hè, tô đậm thời niên thiếu đơn điệu của tôi.

Vì đang trong thời kỳ nghỉ hè nên tôi có nhiều thời gian trống. Trong khi những đứa bạn xách ba lô lên và đi khám phá những vùng đất mới thì tôi lại dành khoảng thời gian đó để học cờ vua. Học xong ghé nhà An kể cho cô nghe những điều tôi nhìn thấy trên đường, lúc đi và lúc về bởi tôi biết An ít khi nào rời khỏi nhà trong vòng bán kính hai mét. Từ nhà tôi đến câu lạc bộ cờ vua phải đi qua một cây cầu bắc ngang con suối trong vắt. Lúc chiều tàn, hoàng hôn đẹp đến ngỡ ngàng. Những đám mây hồng in bóng xuống dòng suối. Hoa dại nở trong các hốc đá. Qua hết cây cầu là tới đường ray xe lửa nhưng tôi chưa bao giờ thấy tàu chạy qua. Có lẽ tuyền đường sắt này đã không còn hoạt động. Đẹp nhất vẫn là thảm cỏ xanh ngát lấm tấm hoa bồ công anh trắng tinh ngay bên cạnh con dốc. Lần nào cũng vậy, tôi ngắt vài bông bỏ vào túi áo, đến nhà An thì lấy chúng ra. Có những cánh còn nguyên vẹn, có những cánh bị nát vụn. Chúng tôi thi nhau thổi, như thổi bay hết ưu phiền.

Những câu chuyện tôi kể, An chăm chú lắng nghe. Có khi hỏi lại, có khi đáp trả rồi cười khúc khích. Tôi thấy vui lắm. An cởi mở và hoà đồng hơn trước. Chẳng mấy chốc mà một nửa mùa hè đã trôi qua. Tôi cũng đã đi được một nửa chặng đường vào thế giới của An rồi.

***

Tôi nằm dài trên lan can, nheo mắt nhìn vòm trời xanh biêng biếc trên cao. Tiếng gió rì rào trong bụi cây làm tôi nhớ đến chiếc chuông gió cũ kỹ treo ở cửa sổ nhà An. Dạo gần đây tôi nghĩ về An nhiều hơn. Mỗi lần nghĩ như vậy lại mong muốn nụ cười kia xanh mãi. Tôi chợt bật dậy, lấy xe đạp qua nhà An, xin phép bà nội đưa An đi chơi. Bà đồng ý ngay tức thì và còn nói nhỏ vào tai tôi rằng hãy ném nỗi day dứt trong lòng An đi xa để An có thể vui vẻ trở lại. Tôi hứa.

An ngồi sau xe tôi, nắm hờ vạt áo tôi. Xe lên dốc, tôi cố sức đạp thật nhanh chống lại cơn gió đang thổi ngược chiều. Chúng tôi băng qua những con đường có hai hàng cây xanh lá, qua cây cầu bắt ngang dòng suối lấp lánh nắng vàng như kim sa. An khẽ dụi đầu vào lưng tôi. Hoa bay rợp bầu trời như tuyết rơi giữa hè. Khoảng hai mươi phút như thế, chúng tôi dừng lại. Tôi dừng xe ngay bên cạnh một gốc cây cổ thụ, ngồi dưới những tán lá xanh rì, phóng tầm mắt ra xa trong khi An đang cố bắt một cánh hoa bồ công anh bay càng lúc càng cao, càng lúc càng xa. Chiếc phi cơ bay lẫn vào trong mây, kéo theo phía sau vệt khói dài màu trắng rồi dần tan biến. Ngày tàn nhưng ông mặt trời vẫn cố gửi nắng xuống mặt đất. Những sợi nắng mềm mại ấy đậu trên người An, lấp loá vi diệu.

Tôi lên tiếng trước. “Tớ đố cậu nhé, một người bộ hành đang đứng trước ngã ba đường, con đường bên phải dẫn đến một nơi nóng bức, con đường bên trái dẫn đến một nơi lạnh buốt. Người bộ hành phân vân không biết nên đi hướng nào. Cậu đoán thử xem.”

An ngập ngừng vài giây rồi hỏi ngược lại tôi. “Nếu là cậu thì cậu sẽ chọn con đường gì?”

“Tớ không chọn con đường nào hết, tớ sẽ tự tạo ra con đường cho riêng mình. Cậu cứ ôm khư khư những kí ức buồn đó vậy thì sao cậu không tự tạo ra những kí ức đẹp. Những niềm vui, những bài học từ mẹ cậu khi người còn sống. Gom hết chúng lại đặt vào tim thay cho nỗi buồn dai dẳng suốt mấy năm qua. Mẹ cậu cũng không muốn nhìn thấy cậu như thế này đâu.”

Sợi nắng cuối cùng trên tóc An tàn lụi. Bóng tối phủ lối từ bao giờ. Vầng trăng non nhạt mờ treo lơ lửng giữa không trung. Hai, ba ngôi sao bắt đầu hiện ra. Một chốc thì cả dải ngân hà rực rỡ những ánh sao kiêu sa, lộng lẫy.

“Nghe người ta nói nếu hai người cũng ngắm sao thì sẽ không còn thấy cô đơn nữa. Cậu có thấy vậy không?” Tôi hỏi. An chỉ cười.

Tôi chở An về. Xe dừng trước cổng, An đứng đối diện tôi, nhoẻn miệng cười thật tươi và nói cảm ơn tôi. An nói thêm. “Tớ thấy lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều, cậu ạ!

Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao mỗi khi nhìn An cười, trái tim tôi như bông hoa nở rộ. Mùa hè vừa đi qua. Tự nhủ rằng những mùa hè tiếp theo, tôi vẫn sẽ ở cạnh An để ánh tinh tú kia không còn cô đơn.

Bởi vì ai cũng cần có nhau trong đời!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét