Thứ Tư, 16 tháng 9, 2020

Gửi TÔI của mười năm sau



Con người sau khi lớn lên, kí ức sâu sắc nhất của họ là gì? Những chuyện đau buồn hay những chuyện vui vẻ thoải mái? Kí ức nào họ sẽ mang theo? Kí ức nào sẽ bỏ lại phía sau? Có lẽ thứ chúng ta có thể mang theo chỉ là những hối tiếc ở thời quá khứ và thứ chúng ta bỏ lại đằng sau cũng là những hối tiếc. Nếu thời gian quay ngược trở lại và chúng ta bắt đầu lại từ đầu liệu kết cục của chúng ta có khác đi không?

Hoa anh đào lất phất rơi. Cảnh sắc mà tôi nhìn thấy khi ấy, không thể quay trở lại nữa rồi, chỉ có thể vượt qua hiện tại mà thôi. Đoạn đường quen thuộc mà tôi đã đi ròng rã suốt những năm qua. Từng ngày trôi đi mà tôi lại chẳng hề muốn biết ý nghĩa của những câu chuyện về thời thanh xuân, cứ giấu những nuối tiếc vào tận sâu trong lồng ngực. Một ngày nọ kế hoạch chôn chiếc hộp kí ức được đưa ra. Trong chiếc hộp ấy, tôi đã viết một lá thư gửi chính mình của mười năm sau.

 

Mười năm sau, cậu sẽ gặp được những ai? Cậu có hạnh phúc không? Hay cậu vẫn âm thầm rơi lệ vì những nỗi ưu phiền? Mười năm sau, đoạn tình yêu ấy có còn làm cậu mệt mỏi? Nhưng mà ít nhất bây giờ bên cạnh cậu vẫn còn có những thứ không bao giờ thay đổi. Chỉ là cậu chưa nhận thấy mà thôi. Liệu rằng cậu có đủ mạnh mẽ để bảo vệ những điều đó?

Mười năm sau, giấu đi những tâm tình thuở xưa, chỉ biết đuổi theo thời gian mà vẫn không thắng nổi. Trong giấc mơ là ai đang tiến về phía cậu? Liệu cái ngày cậu quay đầu nhìn lại, mọi thứ vẫn còn vẹn nguyên ở đó? Mười năm sau, cậu vẫn còn thích người đó chứ? Nhưng mà đến một lúc nào đó, trước khi cậu đem tất cả vùi sâu vĩnh viễn để bắt đầu một tình yêu mới, cậu hãy tự yêu lấy chính mình đã nhé!

Mười năm sau, những người quan trọng với cậu, họ vẫn còn ở đấy hay đã rời đi xa thật xa? Mỗi người đều đã có lối đi cho riêng mình có còn hội ngộ nữa hay không? So với tôi-của-bây-giờ, chắc-cậu-của-tương-lai sẽ rất tuyệt, đúng không nhỉ? Mười năm sau, nếu cậu đang hạnh phúc thì hãy về lại với tôi-của-ngày-ấy. Cậu còn nhớ hay quên những chuyện đau thương ở nơi đó đã từng khiến tôi rơi lệ. Những giọt nước mắt ấy, cậu hãy giúp tôi đưa nó vào miền quên lãng.

Trên thế giới này có một tương lai gọi là Ngày Mai. Ươm mầm những hạt giống nhỏ bé thành đoá hoa rạng rỡ. Nếu có thể tìm ra được lí do khiến cuộc sống tràn ngập niềm vui, thì nhất định cậu phải vượt qua chính mình của ngày hôm qua. Làm tốt những việc ở hiện tại. Con đường cậu đi còn rất dài, còn lắm gian nan, hãy giữ vững bàn chân và trái tim căng tràn nhiệt huyết để bước tiếp nhé!

Cuộc sống đắng cay hay ngọt ngào thì giờ đây cậu vẫn đang sống đấy thôi. Vì mọi thứ trên đời này đều mang một ý nghĩa nào đó. Đừng khóc, đừng từ bỏ, đừng sợ hãi. Những lúc cảm thấy bản thân như tan biến, hãy đặt hết niềm tin vào chính mình. Tuy không thể trốn thoát khỏi nỗi đau nhưng chúng ta có thể bước qua nỗi đau.

Thanh xuân ấy, dẫu cho bao ngày tháng trôi qua, dù trưởng thành hay già đi vẫn không quên trái tim nhiệt huyết thuở đầu. Nơi cuối nỗi buồn sẽ có thứ gọi là kỳ tích, là chờ đợi. Tôi hứa sẽ cùng cậu tô vẽ cho thế giới của chúng ta bằng sự kiên trì và khổ luyện.

Tái bút

TÔI – của ngày hôm qua

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét