(Bài đăng trên Áo trắng 2016)
Có đôi lần ta tự hỏi ta là gì trong trái tim em?
Là “người lạ từng yêu” hay chỉ là một cơn mưa thoáng qua, chẳng đủ làm ướt tim em để em một lần nhìn về phía sau?
Ta quen em trong một chiều mưa. Cũng giống như những đôi uyên ương khác, ta hạnh phúc khi có em kề bên. Đợi chờ những tin nhắn từ em mỗi ngày, ngóng trông đến giây phút được gặp em, những cuộc hẹn hò bất tận trong những ngày lộng gió hay thậm chí một vài cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt của em cũng đủ làm ta xao xuyến đến ngập hồn.
Em yêu âm nhạc, những bản nhạc không lời của Yiruma. Vào những ngày cuối tuần trong một quán cà phê ấm áp, em bắt ta nghe thử bản Kiss the rain và ta thấy bản nhạc ấy hay tuyệt. Cho đến tận bây giờ khi bên cạnh ta không còn em nữa, ta vẫn nghe lại khúc nhạc năm xưa, nó gợi nhắc ta nhớ về một người từng thuộc về ta, một người đã bỏ ta mà đi không lí do.
Em biết không, chắc là không. Con đường đôi ta chung lối ngày nào vẫn dài và rộng thênh thang kể từ khi em bước về nơi ấy, bỏ ta lại giữa những buồn đau trong đời.
Ta cô đơn bước đi trên con đường đó. Ta cần lắm một bàn tay, ta thèm được nghe giọng nói trong trẻo bên tai, ta muốn ôm bờ vai của ai đó, hôn lên khóe môi nồng nàn. Nhưng những hồi ức ngày hôm qua có còn đâu. Ta chếnh choáng trong cơn men tình. Ta muốn tìm một lối thoát để đưa đôi bàn chân bước về phương trời mới nhưng mãi mà ta không xóa được.
Bởi lẽ tay buông nhưng lòng còn níu nên trái tim không thể rũ bỏ.
Tình yêu chân thành không có hai chữ “chiếm hữu” nên ta đã để em ra đi mà không một lần níu giữ. Ta nhìn em quay lưng mà lòng ta thắt lại. Ngày em đi, vang vọng trong tim ta là giai điệu Kiss the rain cất lên nhẹ nhàng. Bản nhạc từng khiến ta hạnh phúc và cũng bản nhạc ấy chất chứa bao buồn phiền, lòng ta hoang hoải một giấc mơ đã tàn phai.
Ta học cách chấp nhận sự thật như một lẽ hiển nhiên. Ta không thể giải thích tại sao nhớ thương còn rất nhiều mà em lại chọn cách ra đi. Ta cũng không hiểu bản thân ta tại sao cứ hoài nhớ mãi một bóng hình? Tại sao ta không thể quên được em dù chỉ trong một giây?
Vì ta thiếu dũng cảm nên ta chỉ dám đứng nhìn trộm em từ phía xa.
Có những người yêu nhau nhưng lại không đủ can đảm để bước về phía nhau.
Có những người yêu nhau nhưng cuối cùng họ vẫn không thể dắt tay nhau đi đến cuối con đường.
Có những người yêu nhau nhưng thản nhiên buông tay, thả mặc cho nỗi nhớ giẫm đạp lên từng kỷ niệm.
Có những người yêu nhau, thật sự rất yêu nhưng vẫn cứ chọn một lối rẽ không nhau.
Còn ta với em là hai người lạ từng thuộc về nhau. Nhưng ta không cam tâm dù lòng ta bảo rằng ‘Hãy ngừng lại đi...’ Ta vẫn mong chờ một người đã khuất xa một lần quay trở lại. Ta đợi chờ dù không biết có được như ý nguyện hay không.
Vì yêu là đợi chờ hay ta đang chờ cho trái tim ta dần nguôi ngoai những gì mà em mang đến? Những niềm vui lẫn nỗi buồn.
Tháng bảy mưa ngâu.
Những ngày chênh chao giữa nhớ và quên.
Ta ru mình trong những nốt nhạc không lời da diết của Kiss the rain.
Ngoài trời mưa râm ran. Những cơn mưa muộn kéo đến rất nhanh và cũng chóng tạnh.
Có giọt mưa khẽ rớt vào tim, nghe lành lạnh, tê buốt.
Tiếng piano lướt qua tai êm ái. Những cung bậc cảm xúc trong tiếng mưa rơi đều lúc trầm lúc bổng nghe càng buồn hơn. Phải chăng Yiruma đã thả ‘cái hồn’ trong từng nốt nhạc bi thương mà không hề bi lụy.
Có cơn mưa nào tinh khôi?
Có cuộc tình nào trọn vẹn?
Mưa mang tình yêu đến bên ta. Và mưa cũng cuốn trôi đi bao tháng ngày êm đềm khi xưa. Ta ghét mưa. Nhưng ta trách bản thân mình nhiều hơn vì đã chẳng thể nào làm phai mờ dĩ vãng.
Dẫu cho người đi lãng quên tất cả.
Dẫu hạnh phúc vỡ tan như bong bóng mưa.
Dẫu mỗi ngày trôi qua trong ta chỉ còn lại nỗi nhung nhớ bất tận.
Không hiểu vì điều gì thôi thúc khiến ta chạy thật nhanh ra ngoài màn mưa giăng giăng. Em đến cùng cơn mưa nay ta muốn chấm dứt mọi thứ ở đây để lòng ta vơi đi nỗi u sầu. Nhưng trước khi ta đặt dấu chấm hết cho cuộc tình vô vọng này, ta tình nguyện để cho ký ức nhấn chìm thêm một lần nữa, rớt nước mắt thêm một lần nữa.
Rồi một mai thức giấc, Kiss the rain không còn làm trái tim ta thổn thức hằng đêm. Ta sẽ mỉm cười khi tình cờ gặp lại em giữa ngã tư đường dù lòng ta còn vương vấn những hoài niệm xưa cũ. Ta sẽ thật tâm chúc phúc mà giọng nói không chút nghẹn ngào.
Cảm ơn người đã từng đến đây.
Vậy là đủ rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét