Thứ Tư, 16 tháng 9, 2020

Từng là người thương


 


Hoàn thành xong báo cáo cho sếp, ly cà phê nguội dần. Tôi định pha thêm một cốc khác nhưng đôi chân mỏi nhừ, không gượng dậy nổi. Tôi dựa người ra sau ghế, thở mạnh một hơi dài. Tối nào tôi cũng thức khuya đến một, hai giờ sáng, tất bật với những dự án, bận rộn với những chuyến công tác ngắn hạn, thậm chí công việc còn nhiều hơn trước kia. Lại thêm trạng thái mất ngủ khiến cơ thể tôi ngày càng suy sụp, gầy guộc hẳn đi. Cả người luôn mệt mỏi, sáng dậy đi làm, đôi đồng tử thâm quầng. Nhưng đó là cuộc sống mà tôi lựa chọn, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi. Ban ngày đến công ty, rảnh rỗi thì ở nhà đọc sách, xem một bộ phim kinh điển hay đi siêu thị cho đầu óc tỉnh táo. Thời gian biểu của tôi lặp đi lặp lại như thế. Gần như là một thói quen. Hiếm có khi nào tôi thay đổi một điều gì đó, mặc váy và đi giày cao gót chẳng hạn hay gặp gỡ mọi người. Cuộc sống cô độc, tẻ nhạt đến nhàm chán nhưng tôi lại thấy thú vị và vô cùng dễ chịu. Không tiếp xúc, không gặp gỡ để rồi nảy sinh những mối quan hệ thờ ơ, chẳng có điểm đầu cũng chẳng có điểm kết thúc. Như vậy cũng tốt, tôi sẽ không nghĩ đến những điều mà tôi đã cố chôn chặt tận đáy tim.

Quãng đường từ nhà trọ đến công ty không xa lắm nên tôi đi bộ. Thỉnh thoảng mới đi xe buýt cho đỡ mỏi chân. Thành phố đang bước vào những ngày đầu của tháng Sáu. Bầu trời có vẻ mát dịu hơn đôi chút. Mùa hè có mưa nên không khí ẩm ướt. Cơn mưa đêm qua gửi lại chút se lạnh cho cả phố phường buổi sớm. Mùi băng phiến phảng phất từ chiếc áo khoác mà tôi đang mặc trên người.

Tôi ghé cửa hàng bánh mua một chiếc pizza rồi đi thẳng tới công ty. Thật ra tôi rất lười ăn sáng. Bữa sáng và bữa trưa, tôi gộp lại ăn một lần cho tiện hoặc khi nào đói thì chạy đến tiệm fastfood ăn qua loa. Chính vì điều này mà tôi thường xuyên đau bao tử. Vậy mà vẫn không từ bỏ việc ngồi trước màn hình máy vi tính bấm bấm gõ gõ, quay cuồng với những kế hoạch tăng lợi nhuận.

Vừa vào văn phòng, thư ký của sếp hấp tấp chạy tới thông báo rằng có cuộc họp đột xuất. Chiếc bánh pizza nằm im lìm một góc trên bàn. Tuy đã chuẩn bị báo cáo từ tối qua nhưng khi đứng trước mặt mọi người trình bày, tôi không khỏi hồi hộp. Những lần họp trước đây, tôi luôn là người ngồi nghe, ít khi nào đứng lên phát biểu ý kiến của mình. Hôm nay ý tưởng mà tôi đề xuất vừa sáng tạo lại vừa mới lạ nên sếp bảo tôi phải diễn thuyết. Tôi nói không trôi chảy, có đôi chút vấp váp nhưng những điều cỏn con ấy không quan trọng, quan trọng là ý tưởng của tôi được nhiều người đánh giá cao. Cuối buổi họp, sếp khen ngợi tôi hết lời. Tôi bỗng thấy vui vui. Hóa ra hạnh phúc lại đến từ những điều đơn giản như thế.

Khoảng thời gian trước cách đây hai năm, kể từ cái ngày một người thân thuộc rời khỏi cuộc sống của tôi, tôi sống khép kín, chỉ biết chui vào vỏ ốc của mình mà chưa một lần bước ra ngoài đón ánh sáng. Ở nơi tối tăm ấy, tôi gặm nhấm nỗi buồn một mình. Không khóc, không trò chuyện với bất kỳ ai. Chỉ thấy trong chính trái tim mình có một điều gì đó hình như là tan vỡ. Niềm vui, cay đắng với tôi đều như nhau cả. Sự lặng thinh theo ngày tháng những khiến tổn thương trong tôi dần trở nên chai sạn. Tôi hờ hững với mọi thứ xung quanh, vùi đầu vào công việc. Mọi người nói tôi tham công tiếc việc, họ còn cho rằng tôi vì danh vọng, tiền tài mà không màng đến sức khỏe của mình nhưng chỉ có bản thân tôi mới biết tại sao tôi lại trở thành một con người vô cảm… Hôm nay, nhờ ý tưởng kinh doanh mà nụ cười trở lại trên môi tôi. Lâu lắm rồi tôi mới thấy mình cười, nụ cười thật sự, không chút giả tạo. Phải, lâu lắm rồi.

***

Một nhân viên mới chuyển đến làm việc ở bộ phận đầu tư. Nghe những cô gái trong phòng bàn luận rằng đó là một chàng trai hào hoa, phong nhã. Những cụm từ đó từ lâu đã không còn xuất hiện trong đầu tôi nữa. Nhưng bản tính tò mò trỗi dậy, tôi cũng muốn biết người đó là ai mà vừa vào đã chiếm lấy trái tim của biết bao thiếu nữ tuổi đôi mươi.

Tôi sang phòng đầu tư, từ xa tôi nhìn thấy chàng trai đó đứng xoay lưng về phía tôi đang nói chuyện với mọi người một cách vui vẻ. Tôi nhìn kĩ thêm một lần nữa, cơn choáng váng ập tới. Tôi đưa tay vịn vào tường để không ngã gục. Dù không trông rõ mặt mũi nhưng tấm lưng êm ái đó, tôi đã từng vùi mặt vào khóc rưng rưng trong lần phỏng vấn đầu tiên không thành. Làm sao tôi có thể quên được.

Người của ngày xưa – người đã trở về đột ngột như cái cách người đã ra đi vậy.

***

Chuyến xe buýt cuối ngày vắng khách. Trời vừa tạnh ráo nên không có lấy một vì sao. Không khí ẩm mốc, tôi còn có thể ngửi thấy mùi mưa còn đọng lại từ bên ngoài cửa sổ bay vào trong khoang xe rộng thênh thang này. Một vài hành khách say ngủ, dáng vẻ mệt mỏi. Tôi nhìn họ rồi tựa đầu vào thành ghế, lắng nghe tiếng xe chạy chầm chậm trong đêm và đưa mắt lơ đãng ngắm những tòa cao ốc sáng rực bởi ngọn đèn neon. Những tia sáng mỏng mảnh in bóng các tòa cao tầng xuống mặt đường. Tôi cứ ngỡ mình đang bước đi giữa những tia sáng huyễn hoặc đó.

Một dự án hoàn thành, tôi bỗng thấy nhẹ nhõm cả người nhưng khi một mối tình vừa đi qua, để lại trong tôi những dư vị chát đắng, muốn buông bỏ mà cứ hoài tiếc nuối, cứ nhớ nhung mãi quãng thời thanh xuân ấy sao chóng phai. Hóa ra có những điều càng cố níu giữ chỉ làm cho bản thân càng nặng nề thêm.

Tôi xin nghỉ phép vài ngày. Thời gian qua tôi đã đưa ra nhiều hướng đi mới cho công ty, ký kết được nhiều hợp đồng, sếp vô cùng hài lòng nên chấp thuận ngay. Buổi làm việc cuối cùng kết thúc, tôi thu dọn đồ đạc và đi ra bến buýt đợi xe. Cảm giác này y hệt lần đầu tiên tôi và anh đứng đợi khi hẹn hò về muộn, khác một điều giờ đây chỉ còn mỗi tôi. Nhìn dòng người tấp nập qua lại trên phố, tôi bỗng nhớ trong tháng Sáu này có một ngày đặc biệt đối với tôi, đó là sinh nhật anh. Mỗi năm đến sinh nhật anh, tôi đều tự tay làm cho anh một chiếc bánh kem rồi hai chúng tôi đón sinh nhật dưới ánh nến lung linh. Năm nay… có lẽ… không còn được như xưa…

Không đợi được xe buýt hoặc cũng có thể tôi mất kiên nhẫn nên quyết định đi bộ về nhà. Rẽ vào con phố vắng lặng. Không còn nghe thấy âm thanh đinh tai nhức óc từ những chiếc xe tải ngoài đường nữa. Ban đêm nơi đây thật yên tĩnh. Tôi men theo những dãy nhà lụp xụp, ôm lấy đôi vai mình bước những bước vừa phải. Điện thoại trong túi vang lên, tôi dừng chân rút điện thoại ra.

Kể từ cái ngày người yêu cũ của anh quay về tìm anh và mong nối lại tình xưa. Anh phân vân và đứng giữa hai sự lựa chọn. Tôi hiểu được khi ánh mắt anh nồng nàn nhìn cô gái năm cũ. Sau ngày đó, anh lẳng lặng rời xa, tôi cũng không một lời oán trách hay níu lại. Kẻ đến sau đâu thể làm được gì.

Tôi ngửa cổ, hít vào rồi thở ra. Một mảng trời tối đen che khuất tầm nhìn. Những vì sao đang ở rất xa. Ánh sáng của chúng phát ra le lói. Gió thổi mạnh hơn.

Vô số những giọt nước rớt xuống ướt tóc tôi, rơi thật khẽ.

Là mưa hay là sương đêm, tôi không đoán được.

***

Được nghỉ phép, tôi biến mình thành một người nội trợ đảm đang, mua đồ ăn về nhà tự nấu. Rửa bát xong, tôi bắt đầu dọn dẹp phòng ốc. Trong lúc dọn, tôi tìm thấy một tấm thiệp xưa cũ và một cái hộp nhỏ. Bên trong thiệp là những dòng chữ nguệch ngoạc anh viết gửi tặng tôi mùa Valentine đầu tiên chúng tôi yêu nhau kèm với một giỏ hoa khô. Bao lần chuyển nhà trọ, giỏ hoa ấy không biết vi vu ở tận phương trời nào. Tấm thiệp vẫn còn lấp lánh kim sa. Kỷ niệm tươi nguyên ùa về trong căn phòng nhỏ bé và lạnh lẽo.

Tôi trầm ngâm hồi tưởng, nâng niu từng món đồ như giữ gìn lại chút kỷ niệm ngắn ngủi của dĩ vãng xưa. Những bức hình chúng tôi chụp chung với nhau. Có bức anh cười rạng rỡ trong nắng. Tôi đã muốn hỏi anh từ lâu rằng tình yêu chúng ta rốt cuộc có màu gì mà sao nỗi nhớ cứ đong đầy chẳng vơi.

Đêm đó, tôi mơ thấy mình quay lại khoảnh khắc năm ấy. Giấc mơ mang cả vị ngọt của hạnh phúc và vị mặn của nước mắt.

***

Cuộc sống của tôi vẫn tiếp diễn bằng những chuyến xe buýt đi và về mỗi ngày. Xem một bộ phim hay nghe một bản nhạc, tôi quay lại bàn làm việc, ngẫm nghĩ một vấn đề liên quan đến kế hoạch mới nhất hay chuẩn bị những ý tưởng độc đáo… Vì tôi và anh làm khác bộ phận nên số lần gặp gỡ không nhiều trừ những cuộc họp. Có đôi lần chúng tôi đụng mặt trong thang máy. Chỉ có hai chúng tôi nhưng mỗi người một góc. Tôi quay mặt về phía tấm kính, hình ảnh anh phản chiếu lại. Lâu rồi tôi không được ngắm anh, bao năm qua anh vẫn rạng rỡ như xưa. Đầu anh hơi nghiêng, bàn tay xoắn chặt vào nhau, đôi môi mấp máy. Tôi biết anh định nói một điều gì đó nhưng ngại ngùng. Từng là người yêu của nhau nhưng chúng tôi sao xa cách quá. Cửa thang máy mở ra, tôi bước nhanh ra ngoài, đi như chạy. Dù không ngoảnh lại nhưng tôi có cảm giác một đôi mắt đang dõi theo tôi từ đằng sau.

***

Thành phố sau mưa dường như lạnh hơn. Tôi mặc áo khoác và đi ra phố. Chỉ muốn đi dạo thế thôi, không cần biết là đi đâu. Gió mơn man lùa vào mái tóc khiến cả người tôi lâng lâng như bước nhẹ trên mây. Buổi tối tuyệt vời thế này thích hợp để tản bộ. Xung quanh tôi lúc này là những tạp âm hỗn độn, tiếng còi xe, tiếng gió rít qua từng ngõ hẻm, tiếng lá khô rơi lạo xạo dưới chân, tiếng chổi từ những cô lao công và sau cùng là tiếng khóc của lòng tôi.

Bỗng nhiên đôi chân tôi dừng bước. Phía trước là anh, hai tay đút vào túi quần. Một lần nữa dư âm hoài niệm cũ khuấy động tâm trí tôi. Đúng lúc một bản nhạc cất lên đâu đó, nghe thật buồn bã và xót xa. Và cứ thế, chúng tôi lặng lẽ lướt qua nhau…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét