Thứ Năm, 17 tháng 9, 2020

Không muốn tiếp tục cô đơn

 


Ngược dòng thời gian tìm câu chuyện đã trôi xa.

Quãng thời gian tôi mới quen V, chúng tôi học chung trường đại học, khác khoa. Chúng tôi quen nhau trong một lần sinh hoạt Đoàn. Ấn tượng đầu tiên của tôi về V đó chính là một cô gái lặng lẽ, khá trầm, thu mình một góc. Ai cũng đứng lên phát biểu, riêng V thì không. Tôi thích V, ngay lần đầu gặp ấy. Thoạt nhìn không đoán được V bao nhiêu tuổi vì gương mặt nhỏ nhắn. Hỏi ra mới biết V chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi vậy mà tôi còn tưởng V nhỏ hơn nhiều lắm cơ. Trông V giống như một cô học sinh cấp ba thì đúng hơn.

Tôi thích sự dịu dàng ở V, thích cái cách mà cô quan tâm và chuẩn bị tỉ mỉ những bữa trưa cho tôi. Dù tôi không thể gọi tên mối quan hệ này là gì nhưng lạ thay, tôi lại hài lòng về điều đó.

Một ngày nọ, đứa bạn cùng phòng ký túc xá cũng là người duy nhất biết tôi thích V đã báo tin cho tôi biết rằng V đã có người yêu, và người yêu cô đang du học ở Đức. Tôi chao đảo như người đang chèo thuyền giữa đại dương mà gặp cơn cuồng phong dữ dội. Màu trời chuyển sang u ám. Tôi dừng lại để mặc cho những con sóng cuốn đi. Cảm giác như mình đang dần chìm sâu vào lòng biển xanh. Một cách lặng thầm và buồn bã, tôi rút lui.

Không thấy tôi liên lạc, V chủ động tìm đến hỏi lý do tại sao. Tôi tránh ánh nhìn của V, nói rằng tôi muốn có một cuộc tình trọn vẹn, thuộc về mình chứ không muốn làm kẻ đứng sau tình yêu. Điều này thật khổ sở và chẳng hạnh phúc gì. Bất ngờ V ôm chầm lấy tôi. Trái tim kiên quyết từ bỏ bỗng trở nên mềm nhũn ra. Ở bên V một thời gian, cô thú nhận với tôi, yêu xa khiến cô mệt mỏi. Và tôi cũng nhận ra, một khi tôi nhẫn tâm tước đoạt hạnh phúc từ tay người khác thì tôi sẵn sàng chấp nhận chờ đến ngày hạnh phúc của mình bị người ta mang đi. Cuộc đời có vay có trả là điều hiển nhiên.

***

Chuyện xảy ra rất lâu rồi vậy mà mỗi lần nhắc đến tôi không khỏi chạnh lòng. Tôi nhấp một ngụm cà phê từ chiếc cốc sứ màu xanh lam Nguyên tặng. Bóng tôi và em ngồi trên sofa phản chiếu xuống nền nhà nhờ ánh đèn điện chiếu rọi. Tôi nhấp thêm một ngụm nữa, bỗng thấy căm ghét chính mình kinh khủng.

Như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, Nguyên an ủi. – Sẽ có người yêu anh hơn sinh mệnh của họ nhưng trước hết anh phải tự yêu quý chính mình cái đã.

Tôi há hốc mồm, không tin vào mắt mình cô gái ngồi bên cạnh tôi là Nguyên. Nguyên mà tôi quen biết rất ngốc và hay nói những câu ngớ ngẩn.

Bốn tháng trước, tôi quen Nguyên trong một lớp học tiếng Nga vì đối tác của công ty tôi là người Nga. Nếu bản hợp đồng này được kí kết, tôi sẽ được thăng chức. Tính cách Nguyên khá rụt rè, đó là lí do chính Nguyên luôn từ chối các buổi thực hành cùng lớp. Suốt khoá học, tôi ngồi cùng bàn với Nguyên, tìm cách làm quen và kết thân với cô, giúp cô mở lòng, xem tôi như một người bạn để cô có thể thoải mái trò chuyện, để cô có thể tự tin trong giao tiếp.

Sự quan tâm mà tôi dành cho Nguyên giống như một người anh trai đối với em gái bé bỏng của mình vậy. Dù rất nhiều lần cô em khờ khạo này khiến tôi tức tối vô cùng mà không biết nên mắng thế nào.

- Anh biết gì không? – Đột nhiên Nguyên quay sang tôi hỏi một câu ngây ngô.

- Biết gì cơ? – Tôi nhíu mày, không hiểu lắm câu hỏi của Nguyên.

- Anh thật sự không biết sao, buồn thật đấy. – Nguyên thở dài thườn thượt.

- Em không nói làm sao anh biết được chứ. – Đầu tôi càng lúc càng rối mù.

- Đúng rồi, sao anh biết được khi mà chính em cũng không biết mình đang định nói gì nữa.

Tôi giơ tay định cốc đầu Nguyên cảnh cáo nhưng khi thấy mặt cô nàng bí xị, tôi không nỡ. Nguyên rất giỏi chịu đựng, nhận lấy hết những phần ấm ức về mình mà chẳng bao giờ chịu san sẻ cùng người khác. Nhiều lúc tôi bực bội thay cho Nguyên, muốn mắng cô nhưng nghĩ lại quãng thời gian vừa qua có cô ở bên mà cuộc sống của tôi đã thôi u ám, tôi lại không đành lòng. Tôi cảm thấy thật khổ tâm. Là do tôi tội nghiệp Nguyên hay đang thương hại trái tim mềm yếu của mình?

***

Màn đêm bao phủ các ngõ ngách trong con phố vắng lặng. Căn phòng nhỏ, u tối bất chợt loé sáng từ chiếc điện thoại để trên bàn. Tiếng bíp cất lên khuấy động không gian tĩnh mịch. Tin nhắn của Nguyên. - Anh à!

Khuya rồi, ngủ đi. - Tôi nhắn lại, úp điện thoại xuống bàn, để hai tay ra sau gáy. Trong lòng tôi lúc này là một mớ cảm xúc vui buồn lẫn lộn Những hình ảnh thời quá khứ, những phút giây êm đềm ở hiện tại đan xen vào nhau. Tôi không muốn tiếp tục phạm sai lầm như ngày xưa, không thể xem Nguyên là kẻ thế vai để lấp đầy những khoảng trống mà V để lại.

- Không thích. – Tiếng bíp lại vang lên, Nguyên đúng là cố chấp.

- Muốn gì nữa đây?

- Nói chuyện với em đi.

- Nhưng anh không có gì để nói với em hết. – Tôi đáp lại bằng một câu vô tình. Tôi hiểu chứ, một cô gái nhút nhát và rụt rè như Nguyên, luôn sợ hãi khi đứng trước đám đông, luôn né tránh những mối quan hệ không tên đã dùng cảm thế nào mới nhắn tin bảo tôi hãy trò chuyện cùng cô ấy. Nhưng tôi có lý lẽ của mình. Vết thương này, nỗi đau này tôi phải tự mình chữa lành. Không thể vì nỗi cô đơn mà làm tổn thương đến Nguyên.

- Vậy thôi, chào anh!

Tin nhắn cuối của Nguyên làm tôi có chút áy náy. Tại sao lại như thế? Rõ ràng là tôi cũng thương Nguyên kia mà, thế nhưng lại cứ lạnh lùng, giả vờ xem cô như người khách đi chung trên một chuyến xe buýt với một quãng đường rất ngắn. Người ta bảo, trong tình yêu chỉ cần ngoái đầu lại nhìn thấy ai đó luôn đợi mình, vậy là hạnh phúc, vậy là mãn nguyện rồi. Nhưng sự thật có đúng thế không? Tôi luôn nhìn thấy Nguyên đứng ở phía cuối đường, tươi cười, vẫy tay nhưng bước chân tôi vẫn còn chần chừ.

Rất lâu sau, Nguyên gửi tiếp một tin nữa, hơi dài. - Em không biết mối quan hệ của chúng ta là gì nữa. Nhiều lúc em thấy chúng ta thân thiết hơn cả tình bạn, có lúc em cảm thấy anh giống như người xa lạ vậy.

***

Tôi vẫn gặp Nguyên, ở quán cà phê hay trên xe buýt. Gặp tôi, Nguyên không cúi đầu chào hoặc tíu tít trò chuyện như trước mà nhìn tôi bằng ánh mắt buồn da diết. Ánh nhìn đó như quẳng tôi vào hố sâu thăm thẳm. Có lẽ thái độ thờ ơ của tôi đã làm cô sợ. Tôi cố ép buộc bản thân trở nên mạnh mẽ để không cần ai ở bên, rằng tôi có thể chống chọi với nỗi đơn đang bủa vây lấy từng ngày, để chứng minh sự ra đi của V chẳng làm tôi hề hấn gì. Sau cùng, tôi thất bại trong việc cố giữ lấy trái tim cứng rắn của mình hay nói một cách khác tôi không muốn tiếp tục cô đơn thêm nữa nhưng tôi lại từ chối tấm chân tình của Nguyên. Tôi đúng là một kẻ tồi tệ.

Nhưng hơn hết, khi Nguyên không kề bên, tôi nhớ cô thật nhiều. Nhớ nét mặt của cô khi vui vẻ khi u sầu, lúc nhăn nhó, hờn dỗi. Nhớ cả những khi Nguyên kiên nhẫn ngồi bên nghe tôi kể hết chuyện đời tới chuyện công việc. Tôi than phiền rằng cuộc sống có vài điều không như ý muốn khiến tôi chỉ muốn buông xuôi. Nguyên an ủi tôi bằng những câu ngốc nghếch thường ngày của cô.

Nguyên đã rất cố gắng chui ra khỏi vỏ ốc của mình để từng bước bước vào thế giới của tôi. Vậy mà tôi lại nhẫn tâm đẩy cô ra. Rốt cuộc, mày bị làm sao chứ? Đột nhiên một cảm giác sợ hãi ập đến. Nỗi sợ như nhắc tôi biết rằng nếu như tôi cứ tiếp tục lặng im thì tôi sẽ đánh mất cô gái ấy. Nghĩ tới đây, tôi phóng xe qua nhà Nguyên, bấm chuông và đợi.

Nguyên mở cửa mời tôi vào nhà. Hai đứa im lặng ngồi trên ghế. Buồn chán với cái không khí nặng nề này, tôi chủ động lên tiếng. – Hôm qua anh mơ thấy mình đang bay đó…

- Rồi sao nữa? – Giọng Nguyên nhẹ tênh.

- Ừm… rồi anh bay qua đại dương, qua rừng núi, qua các thôn trấn, làng mạc. Anh nghĩ nếu có người bay cùng hẳn sẽ vui lắm và người đầu tiên anh nghĩ đến là em.

- Dù sao thì em cũng chỉ là hình bóng của người ta mà thôi. – Nguyên gay gắt.

- Không phải, là em, chính em. – Tôi xoay người Nguyên về phía mình.

- Thật sao?

Tôi nắm lấy hai tay Nguyên, chậm rãi. - Em không biết đâu, ngày cô ấy rời đi, mây đen bao phủ cuộc sống của anh, chính em đã đến và khiến nó bừng sáng trở lại. Anh hứa sẽ cùng em thức đêm nhắn tin trò chuyện, anh hứa sẽ không hờ hững với em nữa, anh hứa sẽ nắm tay em đi giữa phố đông, anh hứa sẽ…

Tôi bị chặn lại bởi nụ hôn ngọt ngào từ Nguyên. Nụ hôn chất chứa tình yêu nồng cháy nhưng không thể cất thành lời. Sau đó, Nguyên vào bếp pha cho tôi một cốc cà phê. Chúng tôi đứng bên cửa sổ. Nguyên ngước nhìn những ánh sao điểm sáng cho bầu trời đêm. Còn tôi thì nhìn người con gái mình yêu và mỉm cười.

Tôi bước lại ôm Nguyên từ phía sau. Hơi ấm của em chính là thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy bình yên.

- Sau khi chia tay mối tình đầu, em đã cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để không cần bất cứ sự thương hại nào. Em che đậy sự yếu đuối bên trong tâm hồn mình bằng một lớp vỏ lạnh lùng, không tiếp xúc hay có những mối quan hệ gần gũi. Dần dần chiếc áo mạnh mẽ đó trở thành bức tường ngăn cách nỗi cô đơn của em với thế giới bên ngoài. Em đã từng sống một quãng thời gian dài, không cần sự quan tâm hay cảm thông của người đời. Rồi một ngày em nhận ra mình chỉ là một con người vô hồn, đến cả sự can đảm để sống cho cảm xúc của mình cũng không có. Luôn giả vờ mạnh mẽ, thực sự rật mệt, phải không anh!

Tôi bàng hoàng trước những lời thú nhận của Nguyên. Ở cạnh em lâu như thế, tôi lại không hề hay những nỗi đau mà em đã phải trải qua. Suy cho cùng chúng tôi đều là những con người đã từng chịu tổn thương và nghĩ rằng cách duy nhất để vượt qua thất tình là kiên cường và từ chối những lời yêu của ai đó có thể khiến bản thân đau thêm một lần nữa.

- Đôi lúc chúng ta không nên tỏ ra quá cứng rắn, có ai đó ở bên cùng chia sẻ và thấu hiểu tốt hơn việc ở một mình, không phải sao?

Tôi xúc động trước những lời chia sẻ chân thành của Nguyên. Giờ phút này mạnh mẽ hay yếu đuối với tôi không còn quan trọng nữa, bởi tôi đã có Nguyên luôn cùng tôi đi qua những ngày tháng chông chênh nhất cuộc đời, và mai sau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét