Thứ Hai, 24 tháng 7, 2017

Cuộc sống có nhiều lối rẽ, hãy chọn lối yêu thương

           

          Khi yêu một ai đó, đừng bận tâm điều gì cả, đừng hoài nghi, đừng đố kỵ, hãy để trái tim chân thành dẫn lối chúng ta về với bến bờ hạnh phúc.
          Nhiên ngồi trên máy bay, đọc lại những dòng chữ mà Luân viết trong quyển nhật ký chung của hai đứa. Cô một lần nữa lại thổn thức vì anh. Ép quyển nhật ký vào ngực, cô khẽ nhắm mắt. Thời gian mười năm đủ dài để con người thay đổi, vạn vật thay đổi nhưng người ấy trong tâm trí cô vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu. Những năm tháng ở Pháp, cô luôn tự hỏi ngày ấy mình lựa chọn ra đi là đúng hay sai? Con đường học vấn của cô ngày càng tỏa sáng nhưng con đường tình duyên của cô như chiếc thuyền cứ mãi lênh đênh trên sóng nước mênh mông. Vì cớ gì mà thuyền không cập bến? Vì cô mất phương hướng hay vì anh đã không giữ chiếc thuyền tình ấy lại để giờ đây giữa họ có một khoảng cách cô đơn quá dài? Vì cô đơn nên đi tìm hạnh phúc mới, vì cô đơn nên muốn kiếm một bàn tay khác để nắm, để cùng dắt tay nhau bước qua những mùa đông lạnh lẽo. Cô không biết anh có như vậy không nhưng cô biết rõ một điều cô không thể nào xóa hình bóng anh ra khỏi tâm trí. Sự nghiệp và tình yêu, cô cần cả hai.
Mười năm trước, anh tiễn cô ở sân bay, cô nói. “Chúng ta cá cược, nếu sau năm năm cả anh và em còn tình cảm với nhau thì quay lại nhé.” Anh ngoéo tay cô và nói. “Được.” Vậy mà cô đã đi tròn mười năm. Chắc anh giận và trách cô vì đã không giữ đúng lời hứa. Với tấm bằng thạc sĩ chuyên ngành đồ họa, tờ tạp chí nổi tiếng của Pháp mời cô ở lại làm việc với mức lương hấp dẫn. Khi ấy một phần tuổi trẻ trong cô trỗi dậy, háo thắng và sung mãn khiến cô nhận lời ngay lập tức không nghĩ đến tình yêu đang đợi mình từng ngày. Cô chỉ nghĩ được thỏa mãn đam mê, làm việc trong môi trường hiện đại, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để cô trở thành một họa sĩ thiết kế danh tiếng. Cô chấp nhận đánh đổi. Cô thà để cho Luân trách mình, oán hận mình vì đã thất hứa chứ cũng không bao giờ để lỡ mất cơ hội ngàn năm có một này. Rồi một chiều cuối thu yên bình, cô lang thang trên tàu điện ngầm và bỗng thấy mình thật cô độc. Giữa biết bao đôi tình nhân nắm tay đi về, cô nhận ra yêu thương nơi tim cô đã dần phai mờ. Cô nhớ anh, cô muốn trở về cùng anh bước dạo dưới tán cây lộc vừng, được anh mua cho kẹo bông gòn, được anh cõng về nhà mỗi khi cô than mệt, được anh lau khô tóc sau khi cô gội đầu rồi ngủ quên mất trên sofa. Những kỉ niệm ấy thật đẹp, thật hạnh phúc. Chỉ tiếc rằng chúng đã ở phía sau. Cô có tất cả, sự nghiệp vững vàng, tiền bạc không thiếu và một chút tiếng tăm nhưng những thứ đó không làm cô vui…
Máy bay cất cánh, Nhiên cảm thấy mình như cánh chim sải cánh bay vào bầu trời bao la. Khép quyển nhật ký lại, cô thì thầm mình sẽ đặt cược hạnh phúc thêm một lần nữa, nếu như… anh ấy vẫn còn đợi mình…
***
Vừa vào phòng, Nhiên vùi mặt vô gối, hít hà những mùi hương quen thuộc trong căn phòng mà mình đã sống từ lúc mới lọt lòng. Tấm chăn, chiếc nệm êm ái, chùm chuông gió treo trên cửa sổ… mọi thứ vẫn được giữ nguyên. Kể từ khi cô đi, ngày nào mẹ cô cũng vào phòng quét dọn sạch sẽ đến khi không còn một hạt bụi mới thôi. Nhắc tới mẹ, cô sực nhớ ra mẹ cô đang nấu món ốc xào ở dưới bếp, là món khoái khẩu của cô. Mùi thơm sực nức bay ra, cô nuốt nước bọt đánh ực. Ba cô đi công tác hai ngày nữa mới về nhưng khi mẹ báo tin rằng cô đã về nước, ba vui mừng cố gắng tóm gọn công việc để bay về tối nay ăn cơm cùng con gái.
Gia đình là hạnh phúc, là mái ấm bình yên nhất vậy mà Nhiên đã vô tình bỏ quên trong hàng mớ công việc chất cao như núi. Làm việc bất kể đêm ngày, cô dành dụm được một số tiền cất trong ngân hàng. Cô sẽ dùng số tiền đó sau này xây đắp tổ ấm nhỏ cho riêng mình. Tổ ấm nhỏ phải có anh, nhất định phải có anh. Ngoài anh ra cô sẽ không đón nhận bất kỳ tình cảm nào khác. Nhưng hiện giờ anh đang ở đâu, sống thế nào, có khỏe không và có còn nhớ cô hay không?
Tiếng mẹ gọi kéo Nhiên về thực tại. Cô thay bộ quần áo ngủ màu nhạt rồi xuống lầu cùng mẹ. Hai mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện. Cô trả lời mẹ, không giấu giếm. Đến khi mẹ hỏi. “Chuyện tình cảm thế nào rồi?”, cô đâm ra lúng túng,vội vàng lảng tránh bằng cách. “Con no rồi, con đi thăm mấy đứa bạn một chút mẹ nhé!” Nhiên nói dối, suốt buổi chiều hôm đó, cô đi loanh quanh qua các ngõ cô và anh thường đi qua. Năm tháng sinh viên ùa về trong cô. Trên con đường vắng vẻ, hoa lộc vừng bay chấp chới. Mỗi chiều tan trường, anh chở cô trên chiếc xe đạp, chạy quanh các góc phố. Cô bảo anh chạy chậm để cô ngắm hoa lộc vừng đỏ ối rung rinh trong gió thu nồng nàn. Anh nói sẽ đưa cô đi đến cùng trời cuối đất. Cô hỏi đó là nơi nào. Anh trả lời, là nơi có em. Cô mím môi, vòng tay ra trước ôm anh. Hạnh phúc ngày ấy thật giản dị biết bao.
Nhiên đến nhà anh. Ngôi nhà nằm sâu trong hẻm vắng xe cộ qua lại, là nơi anh từng dùi mài kinh sử. Khi bắt đầu trở thành sinh viên, anh mua ngôi nhà này, có giàn bông giấy trước sân, hàng rào bằng gỗ, các vật dụng trong nhà cũng làm bằng gỗ quý hiếm nên giá không hề rẻ. Lần đầu đến nhà anh, cô khen ngôi nhà của anh giống như trong cổ tích, vừa thoáng mát vừa ngăn nắp, sạch sẽ. Cô ngắm nghía không biết chán là gì. Cô bảo cuối tuần cô sẽ đến để nấu ăn cho anh nhưng lần nào cô cũng ngủ quên trên sofa, anh đành mặc tạp dề vào bếp. Mùi thức ăn thơm phức bay ra. Anh nấu rất ngon, món gì cũng biết nhưng do có lẽ quá bận rộn nên không có thời gian để nấu, phải ăn mì gói thay cơm.
Nhiên như nghe thấy tiếng cười giữa mình và anh phát ra từ trong ngôi nhà đầy ắp kỷ niệm ấy. Đã đến đây rồi cũng nên gặp anh, hỏi han vài điều nên cô ngồi trước cổng chờ anh. Cô cũng không biết anh có còn sống ở đây hay không nhưng nhìn cách bài trí vẫn như cũ, cô nhen nhóm một tia hy vọng. Nếu là chủ mới chắc hẳn họ sẽ thay đổi phong thủy. Chờ đến khi bóng hoàng hôn ập xuống cả khu phố. Đèn điện bật lên, anh vẫn chưa về. Hôm nay không có duyên gặp anh rồi, Nhiên nghĩ và đứng dậy ra về.
***
Ngày hôm sau, Nhiên nộp đơn xin việc ở tòa soạn báo Thời Thượng. Tổng biên tập là một người phụ nữ đã lớn tuổi nhưng vẫn còn độc thân. Đằng sau cặp kính râm là một khuôn mặt không biểu cảm, lạnh lùng tàn nhẫn. Văn phòng nơi chị ta làm việc rất rộng. Cửa sổ mở toang, ánh nắng ban mai lùa vào nhảy nhót trên chiếc áo choàng được làm bằng da báo khiến chị ta thêm phần ngạo mạn. Nhiên không dám nhìn thẳng vào người đối diện, cô cúi đầu tay xoắn lại y hệt cô học trò năm xưa bị bắt quả tang ăn vụng trong giờ học.
Tổng biên tập đọc đi đọc lại cả chục lần hồ sơ xin việc của Nhiên. Một lát sau, chị ta ngẩng đầu lên và hỏi. “Tại sao đang làm ở một nơi tốt như vậy, lương cao, cô lại về đầu quân ở một tờ báo nhỏ bé này chứ? Giọng chị ta có phần châm biếm. So với tờ tạp chí ở Pari, thì tờ báo Thời Thượng không hề kém cạnh. Nhưng phải giải thích lý do tại sao ư? Chẳng lẽ lại nói cô về đây chỉ để tìm một người đã mất liên lạc cách đây mười năm?
Nhiên ngước lên nhìn thấy vẻ mặt rắn đanh, lạnh tanh của người phụ nữ trung niên, cô lấy lại sự bình tĩnh vốn có, nói. “Đơn giản là vì tôi muốn ở gần gia đình mình thôi.”
“Được rồi, cô về đi, tôi sẽ xem xét sau.”
Nhiên có chút thất vọng. Vừa quay người định tiến ra cửa thì bị chị ta gọi giật lại. “Đợi đã, cô hãy gửi những mẫu thiết kế mà cô tâm đắc sang email cho tôi, tôi sẽ có quyết định lần nữa sau khi xem qua chúng. Nên nhớ là, những hình vẽ của cô phải có sức thuyết phục tôi đấy.”
Ánh sáng thắp lên trong lòng Nhiên, cô dạ khẽ rồi vội vàng về nhà. Suốt cả buổi tối, cô ở mãi trong phòng sau khi ăn qua loa vài chén cơm với tép. Ngồi trước màn hình laptop mấy tiếng đồng hồ, lưng cô mỏi nhừ. Cô đang thiết kế những mẫu mới, chú ý điểm nhấn nếu không thì ít nhất cũng phải để lại nét gì đó đặc biệt trong từng bức vẽ. Nhiên vừa bấm nút Send gửi qua mail tổng biên tập, đồng hồ điểm mười hai giờ. Vì quá mệt nên vừa nằm xuống giường là cô ngủ ngay. Giấc ngủ thật sâu.
Nhiên bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cô với tay lấy áp vào tai nói a lô trong khi đầu óc vẫn còn mơ màng giấc mộng đêm qua. Đầu dây bên kia là ngữ điệu vô cảm của một người phụ nữ nói rằng Nhiên đã được nhận vào làm về mảng thiết kế minh họa cho chuyên mục Truyện ngắn. Nhiên vui mừng đến mức hỏi lại có thật không, người phụ nữ chỉ nói. “Ngày mai cô có thể đi làm.” rồi cúp máy. Không quan tâm đến thái độ bất lịch sự của người sẽ là cấp trên của mình trong tương lai, Nhiên nhảy múa trên giường, sau đó sửa soạn đi shopping. Cô mua thật nhiều quần áo đẹp, cô muốn ngày đầu đi làm phải để lại ấn tượng trong mắt mọi người.
Mỗi người trong tòa soạn luôn bận rộn với công việc của mình, không có thời gian để chơi trò ‘ma cũ bắt nạt ma mới’ với Nhiên. Cô cũng chẳng có thì giờ để làm quen với từng người một. Hàng ngày cô đọc biết bao nhiêu là truyện mà các tác giả gửi về, đủ thể loại với nhiều nội dung khác nhau: hạnh phúc, đắng cay, lầm đường lỡ bước… cô không biết những câu chuyện đó có thật không hay chỉ là hư cấu nhưng có một điều, cô dường như thấy chuyện tình của mình hiện lên trong những câu chuyện của các tác giả. Đọc những truyện với kết thúc có hậu, cô vui lây, đọc truyện đậm nét u buồn, cô lại miên man suy tư. Với một người dạt dào cảm xúc như Nhiên, việc cô minh họa cho những câu chuyện khác nhau là điều dễ dàng. Trong lúc làm việc, Nhiên lấy nick là Nấm. Một đồng nghiệp nữ hỏi cô sao lại lấy nick ngộ nghĩnh như vậy, cô cười, bảo rằng chỉ là ngẫu nhiên.
Thật ra Nấm là cái tên thân mật thường gọi ở nhà của Luân. Hồi còn nhỏ tóc anh giống như chiếc nấm đông cô, ba mẹ anh thấy vậy bèn gọi yêu là cu Nấm. Nhiên cười suốt trong khi xem những bức hình hồi nhỏ của anh. Ban đầu anh không để tâm nhưng khi thấy cô trêu hoài, anh đâm ra bực tức và giận cô luôn. Nhiên nói sẽ không trêu anh nữa nếu anh giảng hòa… Bây giờ nghĩ lại những mẩu chuyện bé xíu ngày xưa, cô lại mỉm cười vu vơ, cười vì hạnh phúc chứ không phải vì cái tên Nấm ngộ nghĩnh kia.
Tổng biên tập là một người khó tính và rất ghét những kẻ cẩu thả. Khi Nhiên đưa bản vẽ cho thư ký, cô tình cờ nghe được chị ta đang mắng một phóng viên làm việc tắc trách. Anh chàng phóng viên kia chỉ biết cúi gằm mặt, tỏ vẻ hối lỗi. Chị ta nói nhiều, có lần xem lại những truyện ngắn mà Nhiên phụ trách minh họa, chị ta phê bình đủ điều nhưng không có ý chê bai. Trong thâm tâm, chị khâm phục tài năng của Nhiên nhưng vốn dĩ là con người đầy kiêu hãnh, chị không thể hạ thấp mình trước mặt người khác. Vậy nên, trong tòa soạn, chị là một viên sỏi nổi bật khiến ai cũng phải ớn lạnh. Thảo nào đến hôm nay vẫn chưa có chàng nào rước. Ai có thể chịu nổi tính khí ương ngạnh, ngạo nghễ của chị ta được.
***
Nhiên pha một tách cà phê rồi đem tới chỗ ngồi của mình. Vừa chạm vào bàn phím, cổ tay cô bỗng dưng đau nhức lạ lùng, chắc là do làm việc quá sức nên các khớp xương co lại, cần phải thư giãn một chút. Nhiên vừa bẻ các ngón tay vừa nghĩ ngợi lan man về công việc, về những người mà cô gặp gỡ kể từ khi vào tòa soạn làm… Nhìn thấy cuốn tạp chí để trên bàn, cô cầm lên xem. Vừa lật trang đầu tiên, cô bàng hoàng. Luân xuất hiện trên báo với bộ com lê sáng ngời, trông anh chững chạc hơn hồi xưa rất nhiều. Bài báo nói về anh dài hai trang mà vẫn không đủ, chữ còn tiếp được ghi trong dấu ngoặc đơn. Qua bài viết, Nhiên biết được hiện giờ anh đang là một CEO tiền nhiệm, một doanh nhân thành đạt rất nổi tiếng, người người ái mộ. Các tờ báo khác cũng nói về anh nhưng tờ Thời Thượng là nhiều nhất. Buông tờ tạp chí, Nhiên ngồi thừ ra đó mất một lúc. Hóa ra anh đang ở bên cạnh cô mà cô không hề hay biết gì.
Hết giờ làm, Nhiên xin phép tổng biên tập cho mình những tờ báo có viết về Luân. Chị ta cười cợt. “Hâm mộ chàng à? Tôi biết ngay mà.”
Nhiên cười nhẹ một tiếng, không thanh minh gì cả.
Giọng người phụ nữ khó tính vẫn vang lên đều đều. Nhiên vừa xếp báo vừa chăm chú lắng nghe. “Có gì đâu mà phải mắc cỡ, cô không phải là cô gái đầu tiên ái mộ cậu ta. Nói thật anh chàng doanh nhân trẻ tuổi này đã tốn rất nhiều giấy báo của chúng tôi nhưng cũng nhờ vậy mà Thời Thượng được lọt vào Top 5 tờ báo xuất sắc nhất. Tin tức về cậu ta phải nói là vô cùng quý giá, số báo nào ra, độc giả đều mua hết sạch. Bấy nhiêu đấy là số cũ còn sót lại, cũng chẳng dùng đến cô cứ đem về hết đi, treo ở đầu giường ấy để mà ngắm cho thỏa thích.”
Phớt lờ lời bông đùa của tổng biên tập, Nhiên ôm chồng tạp chí về nhà, ngồi đọc từng cuốn một. Lúc cô sang Pháp du học khi cả hai vẫn đang là sinh viên năm nhất. Tốt nghiệp đại học loại xuất sắc, hiệu trưởng mời Luân ở lại làm giảng viên nhưng anh từ chối. Anh thích kinh doanh, muốn lập công ty riêng. Như bao sinh viên mới ra trường khác, anh làm nhân viên quèn ở một xí nghiệp nhỏ. Người ta coi trọng kinh nghiệm hơn là bằng cấp nên anh nài nỉ mãi mới được vào làm. Ban đầu họ sai vặt anh, bắt anh làm đủ thứ chuyện như một tên nô bộc, thậm chí có lần họ còn vu khống anh là kẻ cắp, tên lừa đảo… Những lời đồn đại không hay mang đến anh nhiều áp lực. Suốt thời gian đó, anh như sống trong địa ngục. Nhưng với ý chí bền bỉ và một trái tim quả cảm, anh đã vượt qua được giai đoạn chông gai. Phải mất ba năm anh mới lấy được niềm tin của cấp trên và lên chức trưởng phòng bằng thực lực của chính mình. Rồi với sự nhẫn nại, kiên trì, anh chăm chỉ làm việc có một số vốn nhất định và mở công ty riêng. Sự nghiệp của anh vững vàng từ đó. Nhiều người trước đây đặt điều nói xấu anh giờ thấy anh càng lúc càng lên cao như diều gặp gió thì mon men lại gần, mong được tiến thân. Vốn là người nghĩa khí, anh không nhắc chuyện cũ, sẵn lòng giúp đỡ họ. Tiếng vang đồn thổi khắp mọi nơi, báo chí bắt đầu chú ý đến anh, phỏng vấn liên tục.
Trong những lần phỏng vấn, Luân không đề cập đến chuyện tình duyên của mình. Chỉ một bài báo nhỏ duy nhất khi cô đang học ở Pháp, phóng viên đã ghi lại những dòng tâm sự do chính anh bộc bạch đôi chút. Cô ấy sẽ về, chỉ năm năm thôi mà. Đọc đến đây, Nhiên bỗng rơi một giọt nước mắt. Ấy vậy mà cô đã đi biền biệt mười năm, không một lời thăm hỏi hay báo tin.
Lau nước mắt bằng khăn giấy, Nhiên lấy một tờ báo khác, lật ngay đến trang có bài viết về anh. Bức hình anh chụp cùng cô người đẹp chân dài nào đấy, cô ấy khoác tay anh còn anh mặt mày bí xị. Nhiều người nói rằng anh đang hẹn hò với nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng, tờ báo khác nói anh và siêu mẫu Hollywood đang tìm hiểu nhau, một tờ báo khác nữa lại nói anh vẫn cô đơn đi về. Nhiên thả phịch người xuống giường, cô chẳng biết nên tin ai đây?
Chiều sương mù bao tứ phía. Nhiên mặc bộ đầm trắng ngà đứng dưới tán cây lộc vừng. Sắc màu của hoa nhuộm đỏ thắm bầu trời. Mùa hoa sắp tàn rồi vì đông đang đến gần. Gió rét mướt từng cơn. Nhiên kéo chiếc áo khoác sát vào người. Cô đi lang thang đợi đến khi trời tối thì quay lại ngôi nhà có giàn bông giấy trước sân. Cô đứng núp sau gốc cây, nhìn qua các kẽ lá. Một lát sau, chiếc xe ô tô bóng loáng chạy tới. Chủ nhân chiếc xe cho xe vào gara rồi đi bộ về nhà.
Tim cô bất chợt đập thình thịch như hồi xưa nhìn lén anh học bài vậy. Anh mở khóa cổng rào, bất giác lùi lại nhìn về phía Nhiên. Cô đứng nép vào tường, tay chân run lẩy bẩy. Cầu mong sao cho anh đừng phát hiện ra cô, nếu không cô sẽ rất khó để đối mặt với anh lúc này. Cô chưa chuẩn bị câu trả lời cho những câu hỏi mà cô nghĩ anh sẽ ‘xổ’ ra khi gặp lại người con gái cũ. Sau đó cô nghe tiếng khóa cổng lách cách, anh đã vào trong nhà và đang nấu ăn. Nhiên nhìn vào gian bếp qua khung cửa sổ rụng đầy hoa giấy, chỉ nhìn thấy tấm lưng của anh thôi, tấm lưng êm ái mà vững chắc cô từng dựa vào mỗi khi mệt mỏi. Ngôi nhà ngày nào cô thường xuyên lui tới giờ đây bỗng trở nên xa cách quá.
Trên đường về, cô nghĩ ngợi. Luân giờ đã là một doanh nhân thành tài, tiền bạc không thiếu. Anh có thể mua một căn biệt thự như ý muốn nhưng anh vẫn sống trong ngôi nhà cũ ấy. Có lẽ nào là vì cô? Anh biết thế nào rồi cô cũng sẽ quay về chỉ hận thời gian trôi đi quá chậm.
***
Chiều thứ ba, trong lúc vẽ Nhiên nghe các đồng nghiệp bàn nhau sẽ đi xem Luân phỏng vấn tại tòa nhà Place. Những lần phỏng vấn trước đây đều do Luân chọn địa điểm hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng chẳng hiểu sao anh lại chọn gần nơi cô làm việc. Không biết có phải là sự tình cờ hay số phận an bày?
Bên ngoài hay bên trong tòa nhà đều chật kín, ngay cả một con kiến cũng lọt không qua. Nhiên đứng nhìn từ xa. Người đàn ông lịch thiệp ấy ngồi trên ghế, mắt hướng về ống kính, nói năng lưu loát. Cô bỗng thấy tự hào, người yêu cô thật tài giỏi, nếu lúc này cô được đứng cạnh anh hẳn cô sẽ hãnh diện và hạnh phúc biết bao. Phóng viên chợt hỏi anh một câu về tình yêu, anh đâm ra lúng túng. Trợ lý bên cạnh giải cứu cho anh bằng cách yêu cầu phóng viên hỏi câu khác, chuyện riêng tư anh rất ít tiết lộ.
Buổi phỏng vấn kết thúc, hàng chục máy ảnh chĩa vào Luân, ai cũng mong muốn được chụp chàng doanh nhân trẻ tuổi này ở góc cảnh đẹp nhất. Nhiên thất thểu quay về văn phòng làm việc của mình. Ngồi trước máy tính nhưng cô không thể vẽ được gì, tâm hồn cứ để tận đâu. Cô xin phép tổng biên tập cho mình nghỉ sớm vì cô cảm thấy hơi mệt. Rất may là chị ta không hỏi gì nhiều, đồng ý cho cô về.
Nhiên vừa bước ra khỏi cổng tòa soạn thì khựng lại. Luân đứng đối diện cô tự lúc nào. Cô tưởng anh sau khi phỏng vấn xong thì về rồi. Nén tiếng thở dài, cô biết thế nào cũng có ngày này chỉ là cuộc gặp không báo trước khiến cô bối rối, chẳng biết phải mở lời từ đâu. Cô định để tâm trạng mình thoải mái rồi mới tìm đến anh, không ngờ anh lại đến trước.
Luân bước lại gần về phía Nhiên, giọng điệu mỉa mai. “Anh còn tưởng em ở bên đó định cư luôn ấy chứ.”
Nhiên lặng thinh. Cô biết nói gì bây giờ. Người sai là cô kia mà.
“Chúng ta đi đâu đó nói chuyện đi.”
Không kịp để Nhiên đồng ý, anh kéo tay cô lên xe. Chạy ra ngoại thành, đường không có bóng phương tiện nào cả, anh cho xe tăng tốc, chạy điên cuồng như thể trút hết cơn giận dữ mà cố chôn chặt bao nhiêu năm qua. Kính xe mở, gió thốc vào, thổi bay tóc Nhiên. Cô ngồi im, không hề tỏ vẻ sợ sệt.
Luân đột ngột phanh gấp. Nhiên ngã về phía trước cũng may là có dây thắt an toàn nếu không cô đã bị thương rồi. Khi lấy lại bình tĩnh, anh bắt đầu nói. “Em nói đi năm năm cuối cùng lại thành mười năm, ít nhất thì em cũng phải thông báo cho anh biết một tiếng chứ, em có biết là anh lo lắng cho em đến mức nào không, thậm chí anh còn có ý định sang Pháp tìm em. Em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy, đùa giỡn với anh hả, em cho anh là kẻ ngốc sao?” Khi tuôn ra hết những bức bối trong lòng, anh bỗng thấy ngực mình nhẹ nhõm.
“Xin lỗi.” Nhiên chỉ nói có thế.
“Đi đi.”
“Sao?”
Luân bước xuống xe, mở cửa lôi cô ra ngoài rồi ngồi vào vô lăng, chạy mất. Nhiên còn đang ngỡ ngàng chưa kịp hiểu vì sao thì chiếc xe đã chạy rất xa. Anh nỡ bỏ cô ở lại một nơi vắng vẻ. Xe buýt, taxi cũng chẳng thấy đâu. Cô đành đi bộ về nội thành.
Người con trai cứ đứng mãi bên cửa sổ, tay cầm tấm ảnh chụp cô gái đang nhoẻn miệng cười tươi. Mười năm trước cô khiến anh mất ăn mất ngủ. Mười năm sau cũng chính cô lại khiến anh thao thức hằng đêm. Anh vốn dĩ hận cô vì cô biến mất dạng không một tin tức nhưng khi gặp lại nghe hai chữ xin lỗi nhỏ nhẹ cùng khuôn mặt tỏ vẻ biết hối cải, cơn giận dữ trong anh bỗng chốc tiêu tan. Trái tim anh lại mềm nhũn ra.
Luân nhét tấm hình vào túi áo ấm bước ra ngoài sân, thả bộ dưới giàn hoa giấy. Vầng trăng ẩn hiện đằng sau những cánh hoa màu hồng nhạt. Hồi chiều trong lúc tức giận anh đã bỏ cô lại một mình, không biết cô đã về nhà an toàn chưa.
Cuộc đời này chỉ cần có người thương ta, tình nguyện cùng ta đi đến chân trời góc bể, đó mới là thành công.
Anh nhận ra dù cho anh có chiến thắng trên bước đường công danh mà vắng đi người con gái ấy thì cuộc sống của anh sẽ vô nghĩa biết chừng nào.
Cùng thời điểm…
Trong góc tối mờ nhạt, Nhiên từng chút một nhâm nhi vị cay sè của ly Tripplesec. Quán không có một vị khách nào ngoài trừ cô và cậu pha chế đang bận rộn pha một loại rượu hay cocktail nào đấy. Cô vừa nhìn những chiếc cốc thủy tinh xếp trên giá vừa dò tìm trong ký ức những mảnh vụn quá khứ để an ủi bản thân trong hoàn cảnh cô đơn.
“Cho tôi ly RemyMartin.”
Nhiên đặt ly Tripplesec xuống quay sang nhìn người vừa lên tiếng khi nãy. Cô ngạc nhiên khi gặp tổng biên tập tại quán bar này.
Chị thẳng thắn, hỏi cô. “Nhớ người yêu à?”
“Làm gì có chứ.” Nhiên cố rặn ra một nụ cười để che lấp đi nỗi buồn trong đáy mắt.
“Tôi là người từng trải nên tôi hiểu hết. Hồi chiều tôi thấy cô lên xe của một người, càng ngạc nhiên hơn khi người đó lại chính là nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh. Tôi nhớ có lần cô xin tôi những tờ báo viết về cậu ta và chứng kiến cảnh tượng chiều nay, tôi có thể đoán được cô không đơn thuần là một người hâm mộ cậu ta mà là người yêu, đúng chứ?” Tổng biên tập nâng ly lên uống. Dưới ánh đèn lờ mờ, mặt chị ta trông dịu đi rất nhiều.
Nhiên thừa nhận. “Đúng thế nhưng chỉ đúng một nửa.” Rồi Nhiên kể cho người phụ nữ cấp trên nghe cuộc tình trắc trở của mình như thể cô đang tâm sự với một người bạn.
Tổng biên tập uống một hơi cạn ly rồi gọi thêm một ly nữa vẫn là RemyMartin. Chị ta nói. “Cuộc sống này có quá nhiều thứ, quá nhiều con đường cho chúng ta lựa chọn: danh vọng, tiền bạc, địa vị cũng có người sống chỉ biết ghen tuông, chơi bời, u mê trong sai lầm… Cô là người giàu tình cảm hãy chọn cho mình lối sống nhẹ nhàng, bỏ lỡ một lần là bỏ lỡ cả đời. Cô hiểu ý tôi chứ?”
Nhiên ngẫm nghĩ rồi cảm ơn tổng biên tập rối rít giúp cô hiểu ra đau khổ hay hạnh phúc đều tùy thuộc vào bản thân mỗi người lựa chọn như thế nào. Cô chạy đi đến nhà Luân. Đêm đó có hai người yêu nhau đã quay về bên nhau.
***
Anh nắm tay cô nhẹ bước thênh thang trên cung đường kỷ niệm, cỏ dại mọc quanh những bậc đá. Mây lặng lờ trôi. Anh hỏi Nhiên. “Còn nhớ chúng ta đã từng hẹn ước gì không?”
“Nhớ chứ, mỗi năm đến mùa hoa lộc vừng nở chúng ta lại tới đây ngắm hoa rơi. Nhưng hoa tàn mất rồi.”
“Năm sau rồi năm sau nữa chúng ta sẽ thực hiện lời hẹn ước đó miễn là chúng ta ở gần nhau.” Anh dang rộng vòng ôm lấy Nhiên. Cô tự nhủ sẽ không để hạnh phúc trôi tuột đi thêm một lần nào nữa.
Trên con đường xa tít, đôi tình nhân dìu nhau đi trong nắng vàng, sau lưng họ rụng đầy nhánh lá lộc vừng còn sót lại giữa mùa đông rét buốt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét