Phía
ngoài cửa sổ phòng tôi có một cái sân thượng bé tí hin, chừng mấy mét vuông. Những
ngày mùa hè, sân thượng đầy nắng và gió. Vào mùa mưa, sân thượng ướt nhẹp. Tôi
thích những ngày nắng vì khi ấy tôi sẽ nằm sải dài như chú mèo sưởi ấm cơ thể.
Đó là địa điểm lý tưởng của riêng tôi. Tôi có thể dùng sân thượng để ngắm bình
minh, ngắm hoàng hôn hay đem cây đàn guitar mà bố tôi tặng nhân dịp sinh nhật
tôi tròn 17 ra gảy tưng tưng vài nốt nhạc vu vơ. Tôi học guitar từ năm lớp bảy
và bây giờ tôi đã chơi thành thạo các bản nhạc cổ điển. Sân thượng ghi dấu bao
chuyện vui buồn trong cuộc sống của tôi, từ chuyện công việc đến chuyện tình cảm.
Tôi cũng có một ước muốn nho nhỏ là được cùng người mình thương trèo lên đây ngồi
mỗi khi hoàng hôn buông, lắng nghe tiếng gió hay đơn giản là trò chuyện, những
câu chuyện vụn vặt, những mảnh ghép rời rạc nhưng cũng đủ làm cuộc sống tôi
thêm sắc thêm hoa. Tất cả chỉ là ước muốn, tôi chưa có bạn gái và cũng chẳng biết
khi yêu một người cảm giác sẽ như thế nào. Có lẽ hạnh phúc đang trên đường đến
nhưng muộn hơn một chút.
Bên trái sân
thượng là căn biệt thự không lớn cũng không nhỏ với lối kiến trúc hiện đại và
được quét vôi hai tông màu cam-trắng. Phía bên phải là căn hộ cũ kĩ, rêu phong
bám đầy tường. Ban công treo lủng lẳng chậu hoa ngọc lan, luôn tỏa hương thơm. Nhà
tôi ở giữa, hai ngôi nhà hai bên tương phản nhau về giai cấp cho thấy cuộc sống
này không bao giờ là con đường bằng phẳng. Tôi có ấn tượng với căn hộ cổ kính,
chẳng biết vì sao nữa. Mỗi sáng tôi được đánh thức bởi tiếng dương cầm thánh
thót từ căn hộ kế bên. Nhờ có tiếng đàn ấy mà tôi dậy sớm, đến công ty đúng giờ
làm việc hiệu quả và năng nổ hơn. Những hôm vắng tiếng đàn, lòng tôi trống trải
vô cùng. Tôi dậy trễ, đi làm muộn bị sếp quở trách, tự dưng tôi đâm ra ghét tiếng
đàn rồi khi nó cất lên, trái tim dịu lại. Tôi miên man lắng nghe. Cơn gió mùa
thu mang theo hương ngọc lan tinh khiết lùa qua các song sắt cửa sổ len vào
phòng khiến căn phòng tràn ngập một mùi thơm dìu dịu.
Một buổi sáng
nắng chan hòa khắp các ngóc ngách, trên sân thượng tôi bỗng xuất hiện một chú cún
con có bộ lông trắng muốt. Tôi đứng lấp ló bên cánh cửa, nhìn cún con đi loanh
quanh rồi tìm một góc có nắng để nằm. Tôi sè sẹ bước tới, nhưng vẫn vang lên tiếng
dép sột soạt. Âm thanh đó làm cún con tỉnh giấc. Nó quay lại nhìn tôi, cặp mắt
sáng rực. Tôi bế nó lên, vuốt ve hai cái tai của nó.
“Sao mày lại đi lạc tới đây thế?”
Tôi hỏi vu vơ nhưng lại có tiếng trả
lời.
“Con cún của em đấy ạ!”
Tôi bất ngờ ngã người về phía sau.
Trước mắt tôi là một cô gái nhỏ nhắn, khá đáng yêu với hai bím tóc xinh xinh. Cún
con chạy lại dụi đầu vào chân cô. Hóa ra cô gái là chủ nhân của con chó có bộ
lông trắng muốt kia. Khuôn mặt duyên dáng của cô gái dường như cướp hồn tôi đi
tận đâu đâu. Phải rất lâu tôi mới tỉnh mộng và sực nhớ ra một điều, tôi hỏi.
“Sao… sao em lại lên được đây?”
Cô gái ẵm chú cún lên, chỉ tay ra đằng
sau. “Nhà em kế bên nhà anh, có chậu ngọc lan kia kìa. Con Sandy hay đi lung
tung, không biết nó có làm gì bậy bạ nhà anh không?”
“Ờ… không có.” Tôi trả lời theo quán
tính rồi hỏi tiếp. “Tiếng đàn mỗi buổi sớm là của em, phải không?”
Cô gái gật đầu, cười thẹn thùng. Nụ
cười hiền lành, long lanh trong nắng mai. Tôi đứng ngây ra đó, trái tim như
đang nhảy múa.
“Em tên Thanh Vân, chào anh!”
Cô gái nói nhanh rồi quay người trèo
qua ban công, chui tọt vô nhà. Tôi còn đang lơ ngơ thì rèm cửa đã kéo qua, chỉ
để lại cơn gió khiến nhịp tim tôi chao nghiêng. Bầu trời hôm ấy có một áng mây
xanh trôi lạc. Cánh hoa ngọc lan ngào ngạt rụng đầy lan can.
***
Tôi lê đôi chân mỏi nhừ về nhà, tra
chìa khóa vào ổ cũng chẳng có đủ sinh khí. Toàn thân ê ẩm. Tôi thả phịch người
xuống giường, để nguyên quần áo, dày giép. Trong đầu hiện lên hình ảnh ông sếp
khó tính chỉ với vài cọng tóc lưa thưa, nói với tôi bằng chất giọng khinh khỉnh.
“Đó là một đối tác tiềm năng, hợp tác với JP, chúng ta sẽ thu được một món lợi
lớn, vậy mà cậu… Từ trước đến giờ cậu luôn làm việc cẩn trọng sao hôm nay cậu lại
sơ suất thế. Cậu làm tôi thất vọng quá.” Tôi bóp trán, thở hắt một hơi. Đậu đại
học với tấm bằng loại ưu, tôi làm cho một công ty kinh doanh, làm được hai năm
tôi giữ phó phòng. Các kế hoạch của tôi luôn được mọi người công nhận sáng tạo
và mới lạ. Để tiếp tục duy trì, tôi không ngừng học hỏi, sau hơn ba tháng mày
mò, tôi cho ra đời dự án ‘Thành phố xanh’. Chỉ vì một chút lơ đễnh, dự án không
thành, tôi cũng không thuyết phục được bên JP ký hợp đồng với mình. Sau khi xem
lại dự án, tôi mới nhận ra điều sai sót nhưng tất cả đã quá muộn. Mọi thứ như tối
sầm lại trước mắt tôi.
Vì lần này người sai là tôi nên tôi
chỉ còn biết cúi đầu im lặng và chấp nhận mọi điều khiển trách của giám đốc. Từ
khi bước chân vào công ty làm, tôi luôn là một nhân viên xuất sắc, gương mẫu,
là một phó phòng công tư phân minh. Giờ đây nếm trải mùi vị thất bại. Đúng thật
là đau. Tôi nghĩ mình sẽ thôi việc vì tôi chẳng còn mặt mũi nào để nhìn các cộng
sự cấp dưới của mình.
Màn hình điện thoại trong chiếc cặp
da màu đen sáng lên, là tin nhắn của một đồng nghiệp nhắn để an ủi tôi về dự án
‘Thành phố xanh’ không được thực hiện. Tôi ném điện thoại lên bàn, chưa bao giờ
tôi căm ghét bản thân mình như lúc này. Nhìn căn phòng bề bộn, tôi không có ý định
dọn dẹp. Vỏ lon bia, vỏ kẹo, quần áo dơ vứt khắp nơi, cả những vết bẩn trên sàn
và đống chén bát đang chờ tôi vào rửa. Nhưng tôi chẳng làm bất cứ công việc
nào. Cơn buồn ngủ kéo đến. Cửa sổ mở toang. Không cần quạt, gió từ ngoài thổi
vào vù vù, mát rượi trên từng thớ thịt. Lẫn trong tiếng gió vi vu là tiếng đàn
dập dìu lúc trầm lúc bổng. Tôi nghiêng tai thưởng thức. Căn phòng tĩnh lặng,
tôi còn có thể nghe thấy tiếng thở của trái tim mình. Cơn mưa buổi sáng là dấu
hiệu cho thấy mùa mưa đang đến. Đầu óc tôi tỉnh táo trở lại. Tôi cần phải suy
ngẫm về ý định thôi việc.
Tôi nằm gác chân lên đùi, trên sân
thượng. Màn sao đối diện tỏa ra muôn ngàn tia sáng huyền bí. Bên dưới xe cộ ầm
ĩ xen kẽ là tiếng quạ kêu đằng xa và tiếng nói của những con người trên đài
phát thanh. Những âm thanh đó vọng đến tai tôi, ồn ào và hỗn tạp. Nếu tôi nghỉ
việc trong hoàn cảnh này thì chẳng khác gì là người thiếu trách nhiệm. Hơn nữa
tôi lại là một phó phòng vì chút thất bại của ngày hôm nay tôi lại buông xuôi,
nản chí, làm sao noi gương cho đàn em cấp dưới của mình. Tôi bật dậy vào phòng
lấy tờ đơn thôi việc mà mình đã soạn sẵn xé vụn thành từng mảnh nhỏ rồi ném vào
sọt rác. Ngực tôi nhẹ nhõm. Đứng lên trong giông bão mới là người tài.
Định đưa tay tắt đèn, tôi chợt nhớ tới
Thanh Vân bèn ra ngoài sân thượng. Đứng bên này dòm sang, phòng ngủ của Thanh
Vân đã không còn sáng đèn. Tôi thẩn thờ quay gót. Trong góc tối om om, tôi mở
to mắt nhìn chằm chằm lên những thanh xà trên trần nhà. Thanh Vân luôn mang đến
tôi một cảm giác an yên. Ở bên em, thế giới quanh tôi không nhuốm chút phiền muộn.
Khuôn mặt dịu hiền của áng mây xanh giúp tôi đi vào giấc ngủ dễ dàng.
***
Đó là vào một buổi sáng tháng Chín
mát dịu. Không khí tươi mới, sạch sẽ. Trận mưa đêm qua để lại một vũng nước lớn
trên sân thượng. Vòm trời trong veo. Từng cụm mây đứt đoạn trôi nhẹ nhàng, mây
trắng xen kẽ mây xanh. Mùi cỏ cây phả ra nghe êm ái. Ánh nắng rọi xuống nền gạch
ẩm ướt. Tôi vừa đeo tai nghe vừa tập thể dục. Thanh Vân đang tưới chậu hoa ngọc
lan, thấy tôi, em đưa tay vẫy, nở nụ cười tươi. Tôi cũng cười theo, nhìn vào
đôi mắt đó thật lâu. Thanh Vân ngại ngùng, quay gót vô nhà làm tôi chơi vơi.
Tập nốt bài thể dục buổi sáng, tôi
nghiêng người bên phải, trông thấy một cái đầu lấp ló đằng sau chậu ngọc lan trắng
muốt. Cái đầu thụt vào rồi thụt ra. Tôi bước tới, chống hai lên đầu gối, gọi.
“Thanh Vân nè!”
Thanh Vân chui ra khỏi chỗ nấp. Vẻ mặt
của em lúc mắc cỡ trông đáng yêu vô cùng.
“Sau này nếu em rảnh có thể lên đây
chơi với anh.” Rồi thấy lời nói của mình có phần thô lỗ, tôi bổ sung vế sau.
“Em dắt theo Sandy cũng được.”
Từ khi khám phá ra sân thượng bé tí
này của tôi, Sandy thường xuyên lên đây nằm phơi nắng. Tôi đứng bên trong cửa sổ
ném vài mẫu bánh bích quy về phía Sandy. Cún con có bộ lông trắng tinh nhìn tôi
như chớp chớp rồi ngoạm lấy cái bánh. Thường thì bọn tôi – người và chó – chơi
rượt bắt một lúc lâu, Thanh Vân bước sang ẵm Sandy về nhà mình, không quên cúi
đầu chào tôi.
“Thật sao?”
“Thật.”
Điện thoại rung trong túi quần. Tôi
nhìn tên người gọi hiện lên trên màn hình, miễn cưỡng nghe máy. Người ở đầu dây
bên kia nói một câu ngắn gọn. “Sao dạo này không thấy con ghé nhà?” rồi vội vã
cúp máy.
Tôi bắt chuyến xe buýt số 18 về nhà nằm
trên đường 3/2, cách nhà trọ tôi khoảng một cây số. Gia đình luôn là bến đỗ
bình yên cho tất cả chúng ta nhưng với riêng tôi thì hoàn toàn ngược lại. Tôi
không tìm thấy niềm vui nào khi ở trong tổ ấm đó. Sau khi ba qua đời, mẹ tôi đi
thâu đêm suốt sáng. Tôi biết bà muốn tìm mùa xuân mới. Người phụ nữ luôn cần một
bờ vai vững chắc để dựa vào suốt những năm tháng còn lại. Tôi không cấm bà làm
chuyện đó nhưng người tình của bà trẻ hơn bà tới tận mười lăm tuổi. Sự bất cập
về tuổi tác quá lớn sẽ rất khó để sống chung. Tôi không ưa gì chàng trai của mẹ.
Nghe nói anh ta là người thứ ba mà bà quen. Anh ta là biên tập viên của một đài
truyền hình. Ngày nào anh ta cũng ghé nhà tôi. Họ còn ân ái trên chiếc giường
mà mẹ và bố tôi từng đầu ấp tay gối suốt hai mươi mấy năm qua. Tôi không chịu
được cảnh họ thân mật ôm eo nhau đi đi về về nên mới dọn ra ngoài ở riêng. Chỉ
tội cho đứa em trai của tôi nhưng tôi nghĩ chắc cũng chẳng nảy sinh vấn đề gì lớn
lao vì nó vốn là một kẻ hời hợt, vô tâm và chỉ biết sống cho mình. Cậu em trai
tôi lang thang ngoài đường còn nhiều hơn ở nhà mà một khi nó về là chui tọt vào
phòng, đóng đóng gõ gõ. Nó muốn trở thành một thợ đóng giày. Nhiều lúc tiếng
đóng giày của nó làm mẹ phát bực, bà không biết làm gì hơn ngoài im lặng. Vì dù
bà có mắng thì nó cũng chẳng có tâm trí đâu mà nghe.
Tấm poster dán trên xe buýt càng khiến
tâm trạng tôi thêm ủ dột. Bức ảnh chụp cô ca sĩ người Nhật, miệng cười ngây
ngô. Tôi bỗng nhớ đến Thanh Vân. Sau hơn bốn mươi phút ngồi trên xe, tôi xuống
bến kế tiếp đi bộ vào con hẻm dẫn đến nhà chừng mười phút. Suốt dọc đường, tôi lo
lắng một lát nữa về nhà đối diện với nhân tình của mẹ sẽ như thế nào. Tôi không
muốn phải gọi anh ta là bố dượng càng không muốn một người khác thay thế vị trí
của bố trong lòng tôi.
Tôi cởi giày, giọng nói say xỉn cất
lên.
“Về rồi à!”
Mẹ ngồi uống rượu trong phòng khách.
Thế giới của bà ngoài rượu và những chàng trai nhuộm tóc xanh đỏ ra thì chẳng
có việc gì đáng để bà lưu tâm.
“Hôm nay bồ của mẹ không đến à?”
Tôi ngồi xuống ghế đối diện, nói bằng
giọng mỉa mai.
“Này, con trai, con có bạn gái chưa vậy?
Nếu có rồi thì dắt về giới thiệu với mẹ được không?”
Bà rót rượu vào ly, đưa lên miệng nốc
cạn. Đôi mắt dường như đẫm nước.
“Mẹ say rồi, đi nghỉ đi.”
“Cảm giác khó quên và tuyệt vời nhất
có lẽ là cảm giác của mối tình đầu.”
Bàn tay cầm cốc nước lơ lửng giữa
không trung. Tôi ngạc nhiên khi nghe mẹ nói những lời như vậy. Hóa ra bà không
hề vui với những cuộc chơi của mình. Dù có lớp trang điểm nhưng tôi vẫn thấy những
vết chân chim hiện lên ở đuôi mắt bà. Càng cố gắng níu lại thanh xuân bà càng
thấy cô đơn. Người phụ nữ từng một thời sống và yêu mãnh liệt ngồi trước mặt
tôi thật cô độc xiết bao.
“Ấn tượng của mẹ dành cho ba con vẫn
như nguyên vẹn như lúc mới gặp. Khi ông ấy qua đời, mẹ đã rất đau lòng. Chính
vì quá đau lòng nên mẹ mới chìm trong men rượu cùng với những anh chàng trẻ tuổi
hơn mình. Mẹ sợ cô đơn, rốt cuộc mẹ vẫn không quên được ba của con.”
Mẹ tôi nói những lời cuối rồi cúi gục
xuống bàn. Tôi dìu bà vô phòng, đắp chăn cẩn thận rồi sang phòng cậu em trai.
Nó đang đánh bóng cho chiếc giày mà mình vừa làm xong. Tôi đứng sau lưng nó khá
lâu mà nó vẫn không hay biết gì. Tôi khẽ thở dài một tiếng rồi khép cửa phòng lại.
Ngôi nhà thật lãnh lẽo đến mức tôi có cảm tưởng nếu tôi ở lại thêm một chút nữa
tôi sẽ đóng thành băng mất. Tôi muốn gặp Thanh Vân. Vì chỉ khi ở bên em, nhìn
thấy gương mặt em và lắng nghe giọng nói cùng tiếng đàn mượt mà của em, tôi mới
cảm thấy thoải mái và ấm áp.
Tin nhắn từ công ty gửi đến khi tôi
đang ngồi ở bến xe buýt. Là bản kết quả thành tích của từng phòng trong mỗi
tháng. Phòng kinh doanh đứng ở vị trí thứ mười ba và tôi đứng thứ mười hai
trong tổng số mười lăm người. Một sự tụt hạng trầm trọng. Kể từ khi dự án
‘Thành phố xanh’ thất bại, kết quả công việc của phòng kinh doanh mà tôi là trưởng
nhóm giảm sút đáng kể. Tôi không chỉ là một kẻ tồi tệ mà còn là kẻ ngáng đường,
kéo theo những nhân viên khác cũng thụt lùi, ảnh hưởng đến tốc độ làm việc của
cả nhóm.
***
Ly cà phê đã vơi quá nửa. Tôi căng mắt
nhìn màn hình vi tính, nghĩ xem biểu đồ dạng cột hay dạng tròn mới phù hợp. Dù
gì tôi cũng phải ‘lấy công chuộc tội’. Đang chăm chú đọc tài liệu thì tôi nghe
có tiếng gõ cửa. Ngước mắt lên, Thanh Vân đứng bên ngoài cửa sổ, nét mặt tươi
như hoa. Tôi bước tới kéo cửa qua, ngay lập tức Sandy nhảy lên bệ, nằm im thin
thít, một lúc sau thì ngủ. Tiếng thở phì phò. Tôi và Thanh Vân nhìn Sandy rồi
cùng nhau bật cười.
Như có phép thuật, Thanh Vân biến ra
một đĩa bánh thơm phức. “Em mới làm, anh ăn chung cho vui.” Thanh Vân đặt đĩa
bánh lên bậu cửa sổ.
“Em vào nhà anh chơi.”
Thanh Vân lắc lắc hai bím tóc, vẻ ngại
ngùng. Tôi không ép em. Vậy là, tôi và Thanh Vân, người bên trong người bên
ngoài, đĩa bánh ở giữa, vừa ăn vừa buôn chuyện thật vui. Những giây phút thư
giãn ở cùng Thanh Vân, tâm trạng tôi hưng phấn, có thêm động lực để làm việc.
Giặt xong mớ quần áo, tôi trở về
phòng mình. Định làm nốt bản kế hoạch dở dang cho tháng sau nhưng tôi quyết định
bỏ đó. Cả ngày hôm nay làm bao nhiêu đấy là quá đủ rồi. Dù là mười năm hay hai
mươi năm công ty vẫn còn ở đó, một người có trình độ xuất sắc như tôi thì giữ
chân một công việc lâu dài không phải là điều khó khăn gì. Trong cuộc đời tôi,
có ba thứ quan trọng: gia đình, tình yêu và sự nghiệp. Cuộc hội thoại với mẹ
trong buổi sáng hôm ấy khiến tôi nhận ra so với nhóc em trai thì tôi mới là kẻ
vô tâm. Mẹ tôi đã mất đi người đàn ông mà bà yêu thương nhất vậy mà tôi lại
không chia sẻ, an ủi bà mấy câu. Nghĩ lại tôi càng thấy lương tâm cắn rứt.
Bên ngoài trời mưa, nhỏ thôi nhưng
kéo dài dai dẳng. Sân thượng đầy những bong bóng nước. Tôi bước ra tiến về phía
ban công căn hộ kế bên mặc cho mưa rơi ướt tóc mình. Vừa hay nghe được giọng
nói gay gắt từ một người đàn ông lớn tuổi. “Bố mẹ đã quyết định, con không cần
phải nói thêm nữa.” Quyết định gì nhỉ, tôi lẩm nhẩm. Một vật mềm mại dưới chân,
tôi cúi xuống nhìn. Sandy ngửi gót chân tôi. Bộ lông trắng muốt của nó ướt nhẹp.
“Chủ nhân mày đâu sao để mày một mình
vậy?”
Tôi bế Sandy lên, quay trở vô phòng lấy
chiếc khăn cũ lau khô lông cho nó. Đêm đó, Sandy cuộn tròn trong chiếc khăn và
ngủ dưới gầm giường tôi. Sáng hôm sau, tôi đem Sandy trả cho Thanh Vân. Em
không nói gì, vẻ mặt buồn bã khác hẳn mọi ngày làm tôi bất an trong lòng. Tôi
muốn hỏi tối qua gia đình em xảy ra chuyện gì nhưng cảm thấy thật khó để mở lời.
Dự án mới lần này giúp tôi lấy lại
danh hiệu ‘Phó phòng uyên thâm’ của công ty và trở thành người hùng trong mắt
các đồng nghiệp nữ. Cô bạn làm cùng phòng với tôi có cặp vé xem phim hỏi tôi có
muốn đi cùng cô ấy không. Tôi biết cô dành cho tôi một tình cảm đặc biệt. Tôi
khéo léo từ chối và nói rằng mình đã tìm được người để yêu rồi. Cô gái hụt hẫng
rồi mỉm cười dúi cặp vé vào tay tôi, nói.
“Anh hãy đi cùng cô gái đó vì đây là
bộ phim tình cảm lãng mạn thích hợp với những cặp đôi đang yêu nhau.”
Tôi nhớ mãi buổi chiều u ám hôm ấy. Một
mảng trời trong xanh ẩn sau đám mây đen dày đặc. Thanh Vân ngồi trên ban công,
đong đưa hai chân. Sandy nằm bên cạnh. Tôi giơ tay cầm vé, vẫy vẫy.
“Gì vậy anh?” Thanh Vân hỏi.
“Vé xem phim, là vé đôi, anh không có
ai để rủ nên rủ em. Nghe nói phim này hay lắm, lấy đề tài là tuổi xuân.”
Sau màn quảng cáo, Thanh Vân nhận lời
đi với tôi. Thời gian chiếu bộ phim Tuổi thanh xuân là vào cuối tuần. Tôi đợi
Thanh Vân ở đầu ngõ rồi chúng tôi cùng đón buýt đến rạp chiếu phim 19/4. Tôi phụ
trách mua bỏng ngô còn Thanh Vân mua hai lon pepsi. Chúng tôi vừa ăn vừa uống vừa
xem phim. Các tình tiết, phân cảnh trong phim đều nhẹ nhàng và thi vị khiến người
xem như cuốn hút vào từng chi tiết dù là nhỏ. Nhân vật chính là một chàng trai
nghèo đem lòng yêu một cô gái có thân thế giàu sang nhưng vì thiếu tự tin, mặc
cảm với hoàn cảnh nên anh ta giấu kín tình yêu trong tim. Anh ta cứ chần chừ để
rồi vuột mất cơ hội. Cô gái tưởng anh không yêu mình nên chấp nhận đính hôn với
một chàng trai khác. Anh nhà nghèo hối tiếc nhưng đã muộn. Thông điệp mà bộ
phim muốn mang đến cho khán giả: hãy dũng cảm dù kết quả có ra sao vì tuổi trẻ
chỉ có một lần trong đời. Bộ phim có cái kết buồn. Tôi không thích kết thúc này
một chút nào. Anh chàng nhà nghèo và cô tiểu thư cành vàng lá ngọc kia mới xứng
đôi.
Trên đường về, trời đổ mưa. Tôi và
Thanh Vân nhanh chân chạy đến trú mưa dưới một mái hiên. Thanh Vân run cầm cập,
tôi cởi áo khoác choàng lên người em. Chúng tôi đứng nép sát vào nhau. Tay tôi
mấy lần chạm vào tay em nhưng tôi lại không có đủ dũng khí để nắm, truyền hơi ấm
sang em. Tôi tự cười nhạo bản thân mình. Tôi có khác gì anh chàng nhà nghèo
trong bộ phim Tuổi thanh xuân kia đâu. Rõ ràng là yêu Thanh Vân rất nhiều nhưng
lại không nói ra.
Hãy dũng cảm lên nào! Tôi tự động
viên chính minh, đến khi chúng tôi tạm biệt nhau, lời yêu vẫn ngập ngừng trên bờ
môi.
Thanh Vân cởi áo khoác cầm trên tay,
nói. “Em sẽ giặt sạch sẽ rồi trả anh sau.”
“Không cần đâu, anh tự giặt cũng được
mà.”
“Không được.” Thanh Vân bướng bỉnh.
Em vừa quay lưng để vào nhà, tôi gọi giật.
“Đợi đã, anh có chuyện muốn nói…”
Thanh Vân tròn mắt nhìn tôi như đợi
chờ điều mà tôi muốn bộc lộ.
“Anh… anh…” Tôi cứ ấp úng mãi mà lời
nói vẫn không thành câu. Rồi như không muốn để Thanh Vân chờ thêm nữa. Tôi buột
miệng, không phải là điều mình muốn nói. “Em ngủ ngon.”
“Anh cũng vậy.” Thanh Vân nhoẻn cười.
Em từng bước bước lên bậc thang. Tôi nhìn theo đến khi bóng em khuất hẳn sau
cánh cửa và thầm chửi rủa bản thân là kẻ hèn nhát.
***
Khi hoàng hôn buông, từ chỗ làm tôi
ghé qua siêu thị mua ít thực phẩm. Thay quần áo, tôi nấu bữa tối trong gian bếp
ngổn ngang vật dụng. Một bát mì với rất nhiều ra củ và thịt bằm. Ngày nào tôi
cũng lặp lại món ăn này. Không phải vì tôi không biết nấu mà vì món mì đơn giản
và nhanh gọn, tôi lại quá bận rộn việc ở công ty, càng nấu gọn càng rút ngắn thời
gian biểu của mình.
Tôi ngồi ở sofa ăn mì. Mùi vị cũng
không tồi.
“Anh Tuấn ơi, anh có nhà không?”
Nghe tiếng Thanh Vân gọi, tôi đặt tô
mì xuống và bước đến cửa sổ. Thanh Vân chìa tay ra chiếc áo đã được giặt sạch
và xếp gọn, nheo mắt cười.
“Cảm ơn anh về buổi đi chơi tối hôm
đó.”
“Có gì đâu mà em phải cảm ơn. Nếu em
thích thì nói với anh, bất cứ lúc anh cũng có thể dẫn em đi.” Tôi nhận áo, nói.
Thanh Vân cụp mi xuống. “Em về đây.
Anh nhớ giữa gìn sức khỏe nhé!”
Thanh Vân rời khỏi cửa sổ. Mấy ngày gần
đây Thanh Vân có nhiều biểu hiện khác lạ. Lúc nào cũng u sầu, thấy tôi em liền
cười tươi làm tôi không thể chất vấn được câu nào. Tôi khép cửa sổ lại. Chiếc
áo trượt khỏi tay. Tôi cúi nhặt, vô số những cánh ngọc lan từ trong túi rơi ra.
Mùi hương ngào ngạt. Từng bông hoa bay lơ lửng trong không trung. Tôi đưa tay
ra hứng, một bông hoa rớt xuống lòng bàn tay. Cô đơn và u uất.
Tôi quay vào, ăn nốt tô mì bây giờ nó
đã trở nên nhão nhoẹt.
***
Điện thoại rung khi tôi vừa dứt cuộc
họp. Là tin nhắn của thằng em. “Mẹ nấu cơm, anh có về ăn không?” Đọc tin nhắn,
tôi khá bất ngờ. Chuyện gì đây, mẹ tôi nấu ăn sao, em trai nhắn tin cho tôi? Đây
là hai việc làm chưa từng xảy ra với tôi kể từ khi ba mất. Nhưng đó cũng là một
việc tốt. “Có!” Tôi chỉ trả lời đơn giản như vậy.
“Con về rồi ạ, con có mua kim chi nữa
đây.”
Tôi đặt chỗ kim chi mà mình vừa mua
lên bàn. Mẹ tôi ở trong bếp xào nấu món gì đó, chỉ ngửi thôi đã thấy thơm rồi.
Nhóc em đứng xớ rớ cạnh mẹ, nêm nếm thức ăn. Nhìn cảnh ấy, tôi ấm lòng. Cuối
cùng mái ấm gia đình đã quay về bên tôi. Mẹ nấu khá nhiều món: mì hải sản,
salad trộn, cà tím sốt cà chua…
“Lâu rồi mẹ chưa nấu lại, không biết
có vừa miệng các con không nữa.” Mẹ gắp thức ăn cho tôi và em trai.
Tôi nếm thử món cà tím và thấy nó rất
ngon. Salad vừa ăn, thịt bò giòn tan trong miệng. Đó là bữa cơm tối ngon nhất
mà tôi được ăn.
Ăn xong, tôi lãnh nhiệm vụ rửa bát.
Nhóc em gọt trái cây. Trăng lên. Ba mẹ con ngồi trước hiên. Mẹ tôi quàng tay
lên của cả hai đứa.
“Dù không có ba con thì chúng ta vẫn
hạnh phúc, đúng không?”
Ba tôi ở thiên đường nhìn xuống, chắc
ông cũng mỉm cười mãn nguyện.
***
Mùa mưa đã qua. Một sáng nắng ấm, tôi
không còn nghe thấy tiếng đàn mượt mà, trong trẻo phát ra từ căn hộ ké bên nữa,
không còn thấy Sandy hay lên sân thượng tí hon của tôi nằm sưởi nắng, không còn
thấy bóng dáng nhỏ nhắn vừa tưới chậu ngọc lan vừa vẫy tay với tôi. Nhắm mắt lại
và khi mở mắt ra, mọi thứ đã không còn.
Cửa căn hộ đóng im ỉm từ ngày này qua
ngày khác. Tôi dò hỏi và được biết gia đình Thanh Vân đã chuyển đi nơi khác, sẽ
không bao giờ trở lại thành phố này nữa. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao tối hôm đó
sau khi trả áo cho tôi, Thanh Vân lại nhắc tôi phải nhớ giữ gìn sức khỏe. Một
câu tạm biệt đầy ẩn ý.
Một góc sân thượng đầy nắng, cánh cửa
sổ nhiều kỉ niệm, tất cả đều gợi lên trong tôi hình ảnh về Thanh Vân – áng mây
xanh biếc trên bầu trời cao vời vợi. Mây trôi vô định, chỉ có gió mới đuổi bắt
được mây. Tôi không phải là gió nên tôi chỉ có thể ôm guitar và hát một mình
trong bóng đêm giá lạnh.
Muốn có trái tim một người, trọn đời
không xa cách
Lời nói thật đơn giản nhưng cần dũng
khí mạnh mẽ
Không muốn mất đi em nhưng vẫn lừa dối chính
mình
Đến phút cuối cùng tôi vẫn luôn cất
giấu trong những lời ca
Muốn có trái tim một người, trọn đời
không xa cách
Lời nói thật rõ ràng, tự cười nhạo cô
đơn của bản thân
Mong muốn được gặp em nhưng vẫn luôn
lừa dối chính mình
Chỉ tiếc em không nghe được khúc ca anh
hát
Khúc ca đã nhiều lần anh muốn hát tặng
em!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét