Trên
chuyến tàu tình yêu chúng ta đang đi qua, nếu đến một ngày nào đó anh muốn xuống
và sang chuyến tàu khác thì anh hãy cứ lặng lẽ đi nhé, đừng nói gì cả. Vì như vậy
em sẽ đỡ đau hơn. Vì như vậy những kỷ niệm dấu yêu giữa hai chúng ta, em sẽ giữ
mãi mãi cho mai sau.
Một ngày em thức dậy, chỉ còn
vương trên môi nụ hôn ấm, chiếc ghế bên cạnh trống trơn. Và em biết anh đã đi.
Em hiểu tất cả. Em không đi tìm anh cũng không quá bất ngờ. Vì em biết ngày này
rồi cũng sẽ đến.
Em không xuống ga, vẫn ngồi một mình trên chuyến tàu thanh xuân đó. Em
tình cờ trông thấy anh, bước ngược hướng. Chỉ nhìn thôi, lòng xót xa.
Con đường hai ta chung bước giờ đã rẽ đôi.
-------
I heard that you're settled down
That you found a girl and you're married now.
I heard that your dreams came true.
Guess she gave you things I didn't give to you.
That you found a girl and you're married now.
I heard that your dreams came true.
Guess she gave you things I didn't give to you.
Giọng ca mượt mà của Adele khiến tôi
bật khóc.
Kể từ ngày Khánh Dương rời khỏi cuộc
sống của tôi thật nhẹ nhàng, tôi cũng không coi đó là một việc khá quan trọng.
Chỉ là mất đi một người thường xuyên nhắn tin chúc tôi ngủ ngon vào mỗi tối. Mọi
thứ vẫn không có gì thay đổi ngoại trừ chiếc điện thoại nằm im lìm bên một góc
bàn. Tôi vẫn vui vẻ, nói cười thậm chí còn nhậu nhẹt, tiệc tùng với lũ bạn. Để
rồi khi đêm về, gối nằm ướt đẫm nước mắt. Tôi mới hay trái tim mình còn yêu anh
rất nhiều. Còn yêu nhưng cuối cùng cũng phải chia xa.
Ngày đó anh buông một câu “Mình chia
tay em nhé!”. Vậy thôi. Rồi anh quay lưng lại với tôi, bước càng lúc càng xa. Dẫu
cho trong lòng gào thét dữ dội, tôi vẫn kiên quyết đứng tại nơi đấy, không níu
không kéo càng không hỏi lý do. Những người yêu nhau chia tay nhau là chuyện
bình thường. Có đưa ra bất kỳ lý do nào đi chăng nữa thì cả hai sẽ bị tổn
thương. Người đi và người ở đều không vui. Với tâm hồn yếu đuối, tôi đã che đậy
bằng lớp vỏ ngoài cứng rắn và những nụ cười giả tạo.
Anh không cần tôi nữa.
Rời xa vòng tay anh là bão tố, có thể
sau này tôi không còn bàn tay nào đan vào, tôi sẽ phải tự học cách cứng cỏi, để
đối mặt với những cạm bẫy cuộc đời. Tôi đã học và làm rất tốt. Nhưng khi tôi được
nhận vào làm phát thanh viên cho chương trình âm nhạc trên đài FM, bản tính hay
xúc động cùng với một trái tim yếu mềm thừa cơ hội trỗi dậy trong tôi. Công việc
của tôi là đọc những lá thư của thính giả gửi về và phát ca khúc theo yêu cầu của
họ. Những lá thư mà lần nào đọc lên cũng đều khiến tôi ngậm ngùi. Từ những niềm
vui khi lần đầu biết yêu đến cả những lá thư chia tay buồn nao lòng.
Never mind, I'll find someone like you
I wish nothing but the best for you too
Don't forget me, I beg
I'll remember you said,
"Sometimes it lasts in love but sometimes it hurts instead,
Sometimes it lasts in love but sometimes it hurts instead"
I wish nothing but the best for you too
Don't forget me, I beg
I'll remember you said,
"Sometimes it lasts in love but sometimes it hurts instead,
Sometimes it lasts in love but sometimes it hurts instead"
Một lần nữa giọng ca của Adele lại
làm trái tim tôi rưng rưng. Tôi có thể cảm nhận được nỗi buồn của cô ấy khi
đang hát Some one like you. Và tôi cảm
giác như mình là nữ nhân vật chính trong bài hát đó. Khánh Dương đã không chọn
tôi, hà cớ gì tôi phải đi tìm một người giống anh? Cũng bởi vì tôi không thể
xóa đi hình bóng anh trong trí nhớ mình. Ngàn lần tôi tự nhủ, mình phải quên đi
thôi, cuộc sống ngoài kia tươi đẹp đến thế cơ mà. Nhưng cuối cùng bóng tối vây
quanh, tôi bất lực để kỷ niệm ngược về dắt theo cả những nỗi đau chưa nguôi.
Nước mắt tôi cứ rơi mãi, rơi mãi cho
đến khi…
“Hạ An, cậu làm sao vậy. Đang phát
sóng kia mà.” Linh – đồng nghiệp đồng thời cũng là bạn thân của tôi, lên tiếng
khi thấy tôi ngồi ngây người ra đó mà không nói gì.
Tôi bừng tỉnh, vội lấy khăn giấy lau
nước mắt trên mi. “Mình… mình xin lỗi, tới đâu rồi nhỉ?”
Adele đã hát xong từ lâu. Tôi tìm một
bức thư khác nhưng bàn tay lạnh buốt, những ngón tay run run khiến cho một xấp
thư để trên bàn rơi hết xuống đất. Tôi cúi người nhặt lên, không may đầu va vào
tường đau điếng. Tôi cắn chặt môi. Chưa bao giờ tôi làm việc sơ sẩy như thế
này.
Ngay lúc đó Linh nhanh nhảu nói rằng
chương trình gặp một số vấn đề về kỹ thuật nên tạm ngưng phát sóng tại đây.
Tôi ngồi dựa người ra sau thành ghế,
thở hắt một hơi. Thật lòng tôi cảm kích Linh rất nhiều. “Cảm ơn cậu, Linh ạ!”
“Lá thư đó làm cậu xúc động đến vậy
sao?” Linh quay sang hỏi tôi. Trong phòng thu chương trình giờ chỉ còn mình tôi
và Linh.
Tôi để tay lên trán. Tôi vẫn thường
làm thế mỗi khi lặng yên suy tư. “Ban đầu mình cứ nghĩ chỉ có một mình mình mới
chịu đựng nỗi buồn mất người yêu. Khi đọc những lá thư mà các bạn trẻ gửi về,
mình nhận ra đâu đó trên thế gian này vẫn còn có người cùng cảnh ngộ với mình.”
“Biết vậy rồi mà cậu vẫn còn buồn, vì
một người không xứng đáng?” Linh khoanh tay.
Tôi ước gì mình có thể bình thản như
Linh. Cô ấy quả thực là một người rất bình tĩnh dẫu cho có xảy ra chuyện lớn gì
đi chăng nữa. Nhưng hơn hết là cô ấy chưa có tình yêu.
“Mình không biết nữa, có lẽ mình đã
xem anh ấy là cả thế giới nên khi anh ấy bước đi, nhất thời mình không quen.”
“Rồi dần dần cậu sẽ quen thôi. Một
người ra đi thì sẽ có một người khác đến. Cả một rừng cây tươi tốt chắc chắn sẽ
có một loài cây dành cho cậu.”
Tôi không biết có nên tin lời của
Linh hay không nhưng ngay lúc này tôi rất biết ơn cô ấy.
Tôi cười nhẹ. “Chuyện đó để sau hẳn
nói, bây giờ… đi ăn nhé!”
Linh búng tay. “Được thôi, hiếm khi
nào được cậu mời.”
“Mình có nói là sẽ mời cậu sao?”
“Dù thế nào thì bữa ăn này, cậu phải
trả.”
Tôi phì cười, thu dọn đồ đạc rồi rời
phòng.
Chúng tôi ghé nhà hàng Mc Donad.
Trong khi đợi cho người phục vụ đem thức ăn ra, tôi trêu Linh rằng cô ấy đã lớn
bằng tuổi này rồi mà khi ăn vẫn đeo khăn ở cổ. Linh trợn mắt lên với tôi. Quả
thực Linh là một người bạn tốt. Còn nhớ ngày chia tay Khánh Dương, tôi dầm mưa,
tối về lên cơn sốt tới 39 độ. Tôi ở phòng trọ không có người thân. Cả người tôi
mệt lả, gượng dậy để rót một cốc nước cũng làm không nổi. Tôi không nhớ là mình
có nhắn tin hay điện cho Linh hay không mà đêm ấy, Linh chạy xe mấy chục cây số
tới phòng trọ chăm sóc tôi. Cô ấy đi mua thuốc rồi nấu cháo cho tôi ăn.
Khi cơn sốt qua đi, đầu cũng bớt đau,
tôi thấy Linh ngoẹo cổ sang bên ngủ gục. Nhìn cô ấy vất vả vì tôi suốt cả đêm,
tôi không sao cầm được nước mắt. Nghe tiếng tôi khóc om sòm, Linh thức dậy.
“Con nhỏ kia, sao lại khóc thế hả?
Đúng là mít ướt.”
“Cậu biết mình vốn hay xúc động vậy
mà còn vì mình làm những công việc này.”
“Chẳng lẽ mình bỏ mặc cậu à?” Linh
ném chiếc khăn vào mặt tôi. “Cậu đi rửa mặt đi.”
Trong hoạn nạn mới hiểu rõ tấm chân
tình của bạn bè. Tôi nợ Linh một lời cảm ơn.
Tôi chống cằm nhìn cô chăm chú bằng
ánh mắt thật âu yếm.
Linh ngồi dịch ra xa một chút. “Này,
đừng có nhìn mình bằng cặp mắt đó. Trời mùa đông, lạnh lắm đấy.”
Tôi mất hứng. Mùa đông. Lạnh ư? Thì
có liên quan gì đến việc tôi thể hiện lòng cảm kích của mình dành cho bạn tôi
chứ.
“Đã vậy mình sẽ không thèm cảm ơn cậu.”
Phục vụ mang thức ăn ra kèm theo một
chai vang đỏ. Tôi rót rượu đầy hai ly. Nhìn lên bàn, tôi vẫn chưa ăn gì mà Linh
đã giải quyết xong đĩa mỳ Ý.
Tôi nhấp môi, đặt ly rượu xuống.
“Mình vẫn muốn biết Khánh Dương sống thế nào và… đã có bạn gái mới chưa?”
Linh há mồm. “Vẫn muốn sao?”
Tôi gật nhẹ.
“Đến bao giờ cậu mới tỉnh ra chứ? Cậu
đúng là một kẻ lụy tình rồi.”
Lụy tình ư? Tôi thì không nghĩ như vậy.
Tình yêu tôi trao cho Khánh Dương đủ lớn để sẵn sàng buông tay mà không chút ân
hận. Yêu sâu đậm một người, bản thân sẽ hoài hy vọng và hoài nhớ về người đó.
Chúng ta có quyền làm tất cả những gì mà chúng ta muốn. Tôi chỉ muốn biết cuộc
sống của Khánh Dương dạo này ra sao thôi. Anh có khỏe không, có hạnh phúc
không? Biết được rồi, tôi sẽ vui. Lòng tôi cũng an yên hơn.
Linh kiên cường nhưng dễ chùn bước bởi
những điều mập mờ. Còn tôi hay mềm lòng nhưng quyết đoán rất nhanh. Yêu là yêu,
không yêu là không yêu, vậy thôi. Hai đứa chúng tôi làm bạn của nhau để bổ sung
cho nhau những gì còn thiếu. Nhưng từ khi mối tình đầu tan vỡ, tâm hồn tôi hay
dao động. Tôi rất mơ hồ, sống lưng chừng giữa nhớ và quên.
“Mình cần một khoảng thời gian để
chiêm nghiệm lại những điều đã qua.” Tôi nói, giọng nhẹ tênh.
“Rồi sau đó?” Linh vừa gặm cái đùi gà
vừa nhìn tôi lom lom.
“Quên những gì không đáng nhớ.”
Linh chùi tay vào khăn giấy, nâng ly
rượu lên cụng vào ly tôi. Hai ly rượu khi cụng vào nhau phát ra âm thanh leng
keng nghe như tiếng chuông gió, thật trong trẻo.
--------
Tôi ngước nhìn bầu trời đêm, sao lưa
thưa chỉ vài ngôi.
Tôi quay vào, bật máy tính. Lâu rồi
tôi không vào facebook một người. Bàn tay tôi run run ấn chuột vào cái tên
Khánh Dương. Anh đã thay avatar. Là một người con gái lạ. Không phải tôi.
Tôi thấy tim mình nhói lên một chút.
Như vậy là đã rõ. Khánh Dương thật sự
đã lãng quên tôi rồi.
Tôi tắt máy tính, nằm vật ra giường.
Tôi đã thôi khóc nhưng nỗi buồn vẫn cứ
đeo bám.
Điện thoại reo, tôi bấm nút nghe mà
không nhìn màn hình xem thử là ai.
“Đến Paradise đi, có điều bất ngờ cho cậu đây.”
“Gì thế?”
“Đến rồi biết.” Đầu dây bên kia cúp
máy.
Tôi tò mò muốn biết Linh định cho tôi
điều bất ngờ gì nên khoác vội chiếc áo ấm, bắt taxi đến quán cà phê Thiên Đường.
Tôi bước vào trong, tìm Linh.
“Ở đây.”
Linh nói lớn, vẫy tay tôi.
Bên cạnh Linh còn có một người đàn
ông. Tôi ngạc nhiên. Là bạn trai cô ấy chăng?
Sau khi nhìn rõ mặt mũi đối phương, một
cảm giác thân quen ập đến. Hẳn là tôi biết người con trai này nhưng nhất thời
không nhớ nổi. Anh ta rốt cuộc là ai.
“Hạ An, em thực sự không nhớ anh
sao?”
Tôi nhìn kỹ người ngồi đối diện tôi rồi
liếc sang cây guitar đặt kế bên và thốt ra một chữ. “Dan?”
Linh vỗ tay bôm bốp. “May quá, cậu vẫn
còn nhớ tên anh ấy.”
Tôi nguýt cô bạn một cái thật dài. Gọi
một cốc ca cao nóng.
Dan là đàn anh của tôi và Linh. Khi
tôi học năm nhất thì Dan đã học năm thứ hai. Chúng tôi quen biết nhau qua một
chương trình văn nghệ trên diễn đàn mạng. Khi ấy tôi là MC còn anh ấy là khách
mời đến tham dự. Dan chơi guitar cực đỉnh cứ như anh sinh ra là dành cho guitar
vậy. Dan hay tới biểu diễn ở Paradise nên
mới gặp được Linh. Cô nàng này tức tốc gọi ngay cho tôi. Tôi còn lầm tưởng họ
có quan hệ yêu đương gì nữa cơ đấy.
Ba chúng tôi ôn lại chuyện cũ một
chút rồi tôi về vì ngày mai phải đi làm sớm. Dan cứ nằng nặc muốn đưa tôi về
cho bằng được. Anh có thành ý như vậy, tôi cũng không nỡ chối từ.
Xe dừng trước cổng nhà trọ, tôi nán lại
trên xe ít phút.
“Em và Khánh Dương vẫn… tốt chứ?”
Thời gian qua, tôi đã cố lờ đi cái
tên Khánh Dương, không nhắc đến, không nghĩ đến vì nó khiến tôi đau. Tôi không
trách Dan vì anh không biết chúng tôi chia tay nhau.
“Chấm dứt rồi.” Tôi nén tiếng thở
dài.
“Sao?” Dan ngạc nhiên rồi đầu anh hơi
cúi, vẻ hối lỗi. “Xin lỗi.”
“Anh không cần phải xin lỗi em, thật
ra từ khi yêu Khánh Dương, em đã biết sẽ có ngày hôm nay. Anh ấy quá hoàn hảo,
biết trước xung quanh anh ấy có bao nhiêu bóng hồng thế mà em vẫn cứ chạy theo
để giờ đây vấp té mới biết mình đau.” Tôi thật khâm phục chính mình vì đã nói
lưu loát một câu dài như thế.
Dan nắm chặt vô lăng, trán nhăn tít lại.
Tôi không thể nào đoán được anh đang nghĩ gì nên đoán mò.
“Có phải anh đang nghĩ em ngốc lắm,
đúng không?”
Dan quay sang, mặt đối mặt với tôi.
Anh gật mạnh đầu. “Đúng, em thật ngốc. Ngày trước em chọn anh có phải tốt hơn
không?” Dan cười đùa.
Tôi cũng bật cười theo vì câu nói dí
dỏm của Dan nhưng trong thâm tâm tôi lại không cho rằng đó là một câu nói đùa
cho vui. Tôi biết trái tim của Dan có ai.
“Anh không hỏi em vì sao chia tay?”
Dan ngửa cổ, thở nhẹ một tiếng. “Biết
rồi thì sao, có thay đổi được gì không?”
Chúng tôi ngồi bất động như thế, lặng
yên nghe nhịp thời gian trôi tích tắc. Rất
lâu sau, tôi nói “Em vào đây.” Rồi mở cửa xe đi thẳng một mạch lên nhà. Không
ngoảnh đầu lại nhưng tôi biết Dan vẫn chưa đi. Lòng tôi ngổn ngang bao cảm xúc
xen lẫn cả những áy náy. Tôi thật có lỗi với Dan. Về tình cảm ngày ấy.
Nếu Khánh Dương làm tổn thương tôi,
mang đến tôi nhiều nước mắt thì chính tôi lúc trước đã làm tổn thương Dan, cho
anh hy vọng rồi lại thất vọng. Ba người chúng tôi cứ mãi xoay vòng trong mê
cung tình ái mà không tìm được lối thoát.
Từng giọt nước mát lành mơn man trên
da thịt. Tôi vốc một nắm xà phòng siết chặt trong lòng bàn tay và khi mở ra,
bong bóng không còn, một chút cũng không còn. Phải chăng hạnh phúc cũng mong manh
như thế? Càng nắm chặt càng dễ vỡ.
Hạnh phúc của tôi ngày ấy, tôi nên giữ
lại hay buông tay?
Tôi đột nhiên nghĩ đến người chở tôi
về lúc nãy.
Ngày đó Dan công khai theo đuổi tôi.
Tôi vờ như không hay biết gì. Anh quan tâm, lo lắng cho tôi từng chút một và từ
những chuyện nhỏ nhặt. Với tôi Dan giống như một người anh trai vậy. Biết tôi
đi làm thêm về muộn, Dan đến chỗ tôi làm và đợi khi tan ca thì đưa tôi về.
“Anh cứ chở em về hoài, em ngại lắm.”
“Ngại gì chứ, anh không an tâm để em
đi một mình đâu.” Dan cười xòa rồi chụp cái mũ bảo hiểm lên đầu tôi.
Những lúc tôi ốm, cô bạn khô khan, cứng
nhắc Giang Linh bận việc ở cửa hàng bánh ngọt, người mua thuốc, nấu cháo cho
tôi không ai khác ngoài Dan.
Nhưng biết làm sao được khi trong tim
tôi lúc đó chỉ có bóng hình của Khánh Dương. Dan không quan tâm tôi thích ai,
anh vẫn bướng bỉnh lặng lẽ, âm thầm bên tôi mỗi lúc tôi cần. Đến khi Khánh
Dương đồng ý hẹn hò cùng tôi. Tôi vui sướng ngất ngây. Thì cũng là lúc Dan biến
mất, không để lại dấu vết. Dan không còn ở bên tôi nữa. Say đắm trong tình yêu
của Dương, tôi không nghĩ nhiều đến cảm nhận của Dan. Tôi vô tình làm trầy tim
Dan một vết xước.
Và ngày hôm nay khi Khánh Dương ra đi
bỏ tôi lại bơ vơ trên con đường hạnh phúc mà tôi đã gắng sức vun đắp, Dan lại
xuất hiện an ủi tôi cứ như rằng thời gian qua Dan không hề đi đâu, chỉ là anh
giấu mình ở một góc kín đáo nào đó, dõi theo tôi và chúc phúc cho tôi (có lẽ).
Sau bao nhiêu đắng cay, người luôn kề bên tôi vẫn là Dan.
-------
Một ngày tháng
Mười Một, thời tiết âm ấm, lành lạnh thích hợp để đi dạo.
Những chiếc váy mà Khánh Dương mua tặng
tôi lúc mới quen nhau, tôi cất sâu dưới đáy tủ. Mặc nó chỉ gợi lại nỗi buồn
trong tôi mà thôi. Tôi chọn một chiếc quần jeans, áo sơ mi ngắn tay, khoác thêm
chiếc áo lông thú bên ngoài và kèm theo một chiếc khăn quấn quanh cổ. Tôi rời
khỏi nhà, lang thang trên đường phố chỉ lác đác vài chiếc xe. Sáng sớm, sương
ngủ quên trên lá, vô tình rớt xuống làm ướt tóc tôi. Người trên phố ai nấy đều
mặc áo ấm. Mùa đông đã sang.
Mình tôi bước đi giữa trời đông. Có lẽ
những mùa đông tiếp theo tôi cũng sẽ phải tự mình vượt qua tháng ngày chông
chênh để tìm niềm vui mới.
Có lẽ… nhưng tôi không biết phải đợi
bao lâu để xóa đi vết thương lòng.
Tôi rẽ bước vào công viên. Các trẻ nhỏ
chơi đùa. Các cụ già tập dưỡng sinh. Tôi nhìn xa xa, bạn gái tựa đầu lên vai
chàng trai cùng nhau ngắm mây trôi. Tự dưng tôi muốn được ôm ai đó quá cho đỡ lạnh,
đúng hơn là để bớt cô đơn. Cuộc sống là vậy, bên cạnh một người hạnh phúc thì sẽ
có một người đau. Tôi cười chua xót và ngồi xuống một chiếc ghế đá.
Gió thổi nhẹ nhưng vẫn làm đám lá cây
xao động. Lá vàng rụng tả tơi dưới chân tôi. Tôi nhìn về bầu trời phương ấy, khẽ
nấc lên một tiếng.
“Cháu không được khỏe à?”
Giờ tôi mới nhận ra trên chiếc ghế
tôi đang ngồi có thêm một người nữa. Đó là một bà lão đã lớn tuổi, tóc lấm tấm
muối tiêu. Bà cũng cô đơn như tôi chăng?
“Không, cháu không ốm, chỉ là…” Tôi bỏ
ngang câu nói, ngoài Linh ra tôi chưa từng tâm sự nỗi lòng của mình với bất kỳ
ai, kể cả mẹ tôi. Chỉ vì tôi không muốn họ buồn giống tôi.
“Cháu đang buồn vì tình, đúng không?”
Tôi tròn mắt nhìn bà lão. “Sao bà biết
ạ?”
Bà bỗng cười. “Trên thế gian này có rất
nhiều nỗi buồn nhưng người chỉ buồn vì một chữ ‘tình’ thôi. Chồng ta đã mất lâu
rồi, ngày ông ấy đi ta khóc nhiều đến nỗi mờ cả hai mắt. Càng buồn ta càng gắng
gượng sống vì ta biết rằng ở trên trời, ông ấy cũng không muốn thấy ta cứ mãi
đau lòng. Nỗi buồn và hạnh phúc luôn song hành. Chẳng có ai tránh khỏi điều đó.
Một người làm cháu buồn thì sẽ có một người khác khiến cháu cười.”
Tôi ngẫm nghĩ.
Tình yêu giống như một bộ trang phục
mặc trên người vậy. Thời tiết mùa đông không thể nào mặc những chiếc áo phong
phanh như mùa hè được. Tình cảm giữa tôi và Khánh Dương đã kết thúc rồi. Tình cảm
đó sẽ được gọi là hoài niệm. Có những việc không nên cưỡng cầu. Tuy rằng vết
thương sẽ còn ở đâu đó trong tim nhưng tôi nghĩ mình nên cười nhiều hơn một
chút. Đã đến lúc tôi bắt đầu ‘làm mới’ bản thân mình rồi nhỉ.
Trong đầu tôi nghĩ ngay đến một việc,
đó là ăn. Hôm nay tôi sẽ tự nấu một bữa ăn thịnh soạn, tôi sẽ gọi điện cho Linh
đến chung vui. Nghĩ vậy, tôi đứng dậy đi tới siêu thị. Tôi bỏ những thứ cần mua
vào trong chiếc xe đẩy. Khi xe gần đầy, tôi bỗng nhớ ra dường như còn thiếu một
thứ tôi chưa mua. Một món ăn không thể thiếu trong các bữa ăn hàng ngày của tôi
chính là rong biển. Xong xuôi, tôi đẩy xe tới quầy thanh toán.
Trước khi bắt tay vào nấu, tôi nhắn
tin cho Linh. Cô ấy bảo sẽ đến ngay khi quay xong chương trình thực tế ở thị trấn
Liên Hương. Hy vọng cô ấy sẽ đến kịp lúc. Tôi nấu xong và ngồi đợi. Một lúc sau
có tiếng chuông cửa reo, nghĩ là Linh, tôi chạy ra mở.
“Hey, An!” Linh dùng ngón tay trỏ
búng trán tôi.
Phía sau Linh còn có… Dan.
Linh giải thích khi đã yên vị trên ghế.
“Là mình gọi cho anh ấy đấy, phải cho Dan thử tay nghề của cậu chứ.”
Tôi trợn ngược hai mắt lên nhìn Linh.
Cô ấy chẳng nghiêm túc tí nào.
Dan đến có mang theo một chai rượu nhẹ.
Chúng tôi vừa ăn vừa nhâm nhi rượu. Khi tất cả các món ăn đã được đưa vào dạ
dày, tôi và Linh cùng nhau rửa chén. Dan ngồi ở ngoài phòng khách xem tivi.
Linh thúc tay vào hông tôi. “Nè, được
đấy.”
Tôi mãi tập trung rửa nên không hiểu
Linh đang nói đến vấn đề gì. “Cái gì?”
“Dan, anh ấy là một chàng trai tốt,
hơn nữa anh ấy chờ cậu rất lâu rồi đó.”
Tôi nhướn mắt ra ngoài phòng khách,
trách cứ Linh. “Cậu đừng đùa.”
“Mình không đùa, cậu định sống với
cái quá khứ kia đến bao giờ?”
Tay tôi ngừng lại.
Linh vẫn lảm nhảm bên tai. “Cậu mà để
vuột mất Dan một lần nữa thì cậu là tên đại ngốc nhất thế gian này đấy. Hiểu
chưa hả?”
Tôi không muốn ở cạnh bên Dan mà trái
tim tôi cứ hoài nhớ về bóng hình cũ. Dan xứng đáng có được một tình yêu nguyên
vẹn. Còn tôi, tôi đã trải qua một mối tình. Khánh Dương đã nắm tay tôi, đã từng
ôm tôi. Nụ hôn đầu của tôi cũng dành cho Khánh Dương, tôi không muốn những điều
đó lặp lại với Dan. Vì như thế thì sẽ bất công cho anh.
“Quên một người rất khó nhưng không
phải là không làm được. Ra ngoài với Dan đi, để đấy mình làm cho.” Linh đẩy tôi
ra khỏi nhà bếp. Tôi không yên tâm khi giao nhà bếp cho Linh. Cô ấy sẽ làm nó
tan tành mất thôi.
Dan ở ngoài hiên. Tôi bước ra và ngồi
xuống cạnh anh, cùng ngắm sao.
“Sao nhiều quá, anh Dan!” Tôi ngước mắt
nhìn trời, buông một câu thật lãng xẹt.
Dan gật. “Ừ, bầu trời có vô vàn vì
tinh tú, anh tin chắc sẽ có một vì sao thuộc về em.”
Dan cúi xuống nhìn sang tôi, cười dịu
dàng. Tôi bối rối quay mặt đi.
“Có muốn anh hát cho nghe!” Dan đề
nghị.
Tôi gật đầu.
“Bài này anh hát tặng riêng em đấy,
anh chưa từng biểu diễn bài này ở bất cứ nơi đâu.” Dan vừa nói vừa vuốt dây
đàn.
Anh ôm cây guitar vào lòng, bắt đầu
hát. Giọng anh thật trong và cao vút.
Baby life was good to me
But you just made it better
I love the way you stand by me
Through any kind of weather
I don’t wanna run away
Just wanna make your day
When you felt the world is on your shoulders
Don’t wanna make it worse
Just wanna make us work
Baby tell me I will do whatever…
But you just made it better
I love the way you stand by me
Through any kind of weather
I don’t wanna run away
Just wanna make your day
When you felt the world is on your shoulders
Don’t wanna make it worse
Just wanna make us work
Baby tell me I will do whatever…
Tôi nhìn bầu trời đầy sao, bên tai là giai điệu ngọt ngào của Until you, bỗng thấy một vì sao chiếu sáng trong đêm.
---------
Tuổi xuân qua đi không trở lại.
Em vẫn ngồi trên chuyến tàu thanh xuân, lặng nhìn từng người lên xuống.
Em hình dung ra anh trong số những hành khách ấy. Anh lướt ngang qua em, đến một
lần và đi mãi mãi. Em nhìn theo, vẫy tay tạm biệt quá khứ.
Ở nơi tận cùng nỗi đau rồi sẽ có ánh sáng của niềm tin. Bầu trời quang
đãng sau cơn mưa, em tin rằng một ngày nào đó, một ai đó tốt hơn anh sẽ đến bên
em và nói câu xin chào. Em nên cho người ta một cơ hội, anh nhỉ?
Hạnh phúc lúc trước chỉ là ảo ảnh,
tôi nhổ hạt mầm ấy lên và gieo xuống khoảng đất trống một mầm cây hạnh phúc
khác. Tôi sẽ tưới chúng, chăm sóc mỗi ngày. Và trong khi chờ cho mầm cây hạnh
phúc đâm chồi nảy lộc, đơm hoa kết trái, tôi sẽ cố gắng mở rộng lòng mình để có
thể can đảm chạm vào yêu thương thêm một lần nữa…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét